Con ngươi của hai ông lão co lại: “Thần Hoàng Lệnh? Xin lỗi công tử, lão phu lắm mồm!” “Mời vào!”
Hai ông lão lập tức nhường đường.
Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của trăm hộ vệ trông cửa biến mất, thay vào đó là sự kính nể nhiệt liệt!
Người có được Thần Hoàng Lệnh chính là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt!
“Ôi vãi, mi có Thần Hoàng Lệnh thì phải nói sớm chứ” “Chết tiệt, cậu ta tạo nét kìa!”
“Ai có Thần Hoàng Lệnh trong tay mà không phải thiên tài đâu! Viên Sĩ Tổ thua cũng không oan!”
Người tu võ trên bậc thang thấy thế thì nhao nhao đổi giọng!
Diệp Bắc Minh cười.
Đi qua cửa điện Thần Hoàng!
Lạc Khuynh Thành bay đến, đứng cách vài mét trước mặt Diệp Bắc Minh: “Em phách lối quá, những người đó đến đây với tấm lòng thành kính, em không cần phải sỉ nhục bọn họ!”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Quỳ xuống cầu xin điện Thần Hoàng thu nhận? Sơ tâm võ đạo của những người đó có thể mạnh đến mức nào chứ?”
“Bọn chị sẽ nhận người quỳ xuống làm đệ tử à?” Lạc Khuynh Thành trả lời: “Không!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Các chị quá dối trá, vừa hưởng thụ sự cúng bái của bọn họ lại vừa khinh thường những người đó!”
“Em mới là người quang minh lỗi lạc, khinh thường ra mặt luôn!”
Lạc Khuynh Thành:
Cô ấy nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh: “Đi theo chị!” Rồi xoay người đi.
Diệp Bắc Minh theo sau, đi thẳng đến khu vực trung tâm của điện Thần Hoàng!
Trên một quảng trưởng hình tròn khổng lồ, đã có mấy trăm người đứng ở đó! Nam, nữ, già, trẻ đủ cả.
“Nguy rồi, chẳng lẽ cô nàng này hiểu lâm”, Diệp Bắc Minh hơi hối hận.
Người phụ nữ bên cạnh Sở Dĩnh Nhi bày ra vẻ mặt lạnh lùng: “Dĩnh Nhĩ, đó là chàng trai mà con kể à?”
Sở Dĩnh Nhi gật đầu: “Vâng, sư phụ”.
“Hừ, cảnh giới Đế? Cảnh giới thấp tè vậy à! Lạc Khuynh Thành dẫn cậu ta về là định làm gì?”, người phụ nữ đứng tuổi đanh mặt.