Cộc, cộc, cộc!
Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng bước chân thanh thúy!
Giây tiếp theo, một tiếng cười lạnh lẽo truyền đến: "Haha, anh nói cậu ta là
thật sự ngu ngốc hay là thiểu năng vậy? Cứ đi theo đội của Đường Hạo không phải tốt hơn sao?”
"Tại sao phải lựa chọn rời khỏi đội chứ?"
"Bây giờ thì hay rồi, mạng nhỏ cũng sắp không giữ nổi rồi!" Giọng nói vừa rơi xuống.
Ba bóng người xuất hiện từ ba hướng!
"Vệ Tể! Chu Nhã! Cao Bằng!"
Trong bóng tối, đồng tử của Trương Đạc co lại một chút.
Ba người cười nghiền ngẫm, nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn một món đồ chơi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nhã mang theo ba phần tàn nhẫn: "Tôi nhớ sư phụ nói muốn hành hạ đến chết tên phế vật này phải không?”
"Hai vị sư huynh, các người cảm thấy chúng ta nên làm thế nào đây?" Cao Bằng giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa xanh lục đang cháy hừng hực: "Để cậu ta nếm thử hương vị của Độc Hỏa U Minh, khiến thần hồn của cậu ta thiêu đốt thành tro! Vĩnh thế không được siêu sinh!"
Chu Nhã quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Vệ Tể: "Vệ sư huynh, anh cảm thấy chúng ta nên giết cậu ta như thế nào?”
Hai tay Vệ Tể ôm ngực: "Các người tùy ý, tôi nhìn là được".
"Nhưng để đề phòng, tốt nhất là trước tiên phải phá hủy đan điền của tên nhóc này!"
"Được".
Chu Nhã trả lời một tiếng giòn tan, nhưng trên mặt lại là cực kỳ âm độc! Cô ta giãm chân một cái, hóa thành một cơn lốc đánh tới!
"Thằng nhãi phế vật, quỳ xuống cho bà cô!”
Tay ngọc nhỏ dài tàn nhẫn đánh vào vị trí đan điền của Diệp Bắc Minh!
Vệ Tể và Cao Bằng cười mỉa, trong đầu đã hiển ra dáng vẻ đan điền của Diệp Bắc Minh bị đánh nát!
Quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!
"Cậu rốt cuộc có cảnh giới gì?" Chu Nhã luống cuống, xoay người muốn lui lại.
Diệp Bắc Minh làm sao có thể cho cô ta cơ hội này, năm ngón tay nắm chặt giữa không trung!
Một luồng sức mạnh lợi hại đánh tới, Chu Nhã như chó chết, bị Diệp Bắc Minh năm đầu!
"Không muốn..."