Làm sao có thểi
“Đi thôi!”
“Đi thôi?”
Trương Đạc ngẩn người. “Đi về”.
“Được!”
Hai người về trước lửa trại.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay về, Nguyễn Thanh Từ thở nhẹ nhõm: “Cuối cùng hai người cũng về rồi, cậu Diệp không gặp nguy hiểm chứ?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Tôi không sao”.
Trực tiếp ngồi xuống, lấy ra một miếng thịt thú rừng từ chiếc nhẫn trữ vật ra nướng!
Đường Hạo cau mày!
Từ Tử Lâm thấy vậy quát một tiếng: “Ai cho anh ngồi nghỉ hả? Vừa nấy bảo anh đi tuần tra, anh không nghe thấy phải không?”
Diệp Bắc Minh lộ ra nụ cười như không cười! “Nhóc con, cười cái gì? Nếu không muốn tuần tra thì cút ngay lập tức cho tôi!” Từ Tử Lâm tỏ vẻ mặt thích thú!
Hắn nghĩ Diệp Bắc Minh quay về, chắc chắn là lo sợ gặp phải nguy hiểm trong khu thí luyện.
Trương Đạc thấy tình hình không ổn, vội lên tiếng: “Đừng ồn nữa, để cậu Diệp nghỉ ngơi đi, tôi đi tuần tra là được!”
Nói xong, vội vàng lao đi tuần tra!
Từ Tử Lâm ngẩn người, nhìn sang Trương Đạc với ánh mắt kinh ngạc truyền âm: “Từ sau khi Trương Đạc quay lại thì không đúng lắm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”
“Con người Trương Đạc như ngọn cỏ đầu tường, hắn quay ngoắt một trăm tám mươi độ với Diệp Phong, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!, Đường Hạo trả lời với con mắt băng lạnh.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Bắc Minh!
Chỉ tiếc là, đối phương không có biểu cảm gì!
“Thơm quái”
Nguyễn Thanh Từ ngửi thấy mùi thịt nướng, không nhịn được nuốt nước miếng.
Diệp Bắc Minh thản nhiên cười, chia một nửa cho Nguyễn Thanh Từi “Cảm ơn cậu Diệp!”
Trong lòng Từ Tử Lâm vô cùng không vui: “Nhóc con, chỉ nghĩ đến bản thân thôi hả? Phần của chúng tôi đâu?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp phớt lờ!
“Nhóc con, tôi đang nói với anh đấy, không nghe thấy phải không?”, Từ Tử Lâm tức giận.
“Tiến lên một bước, giơ tay tóm về phía thịt thú rừng trong tay Diệp Bắc Minh!
Bốp! Một tiếng giòn tan!
Từ Tử Lâm bay ra đập xuống cách mấy chục mét, khuôn mặt sưng phồng như đầu heo!
'Từ Tử Lâm bò dậy, gào lên như phát điên: “Vãi! Mày dám đánh tao? Mẹ kiếp, mày lại dám đánh tao?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười nhạt: “Mày còn nói thêm một câu, có tin tao trực tiếp giết mày không?”
“Mày.”
Trái tim của Từ Tử Lâm dường như dừng dập một giây!