“Làm sao dám coi thường pháp tắc thành phố Thần, giết cung phụng nhà họ. Ngư trước nhiều người?”
“Anh đã vi phạm điều thứ ba, điều thứ bảy, điều thứ chín của pháp tắc thành phố Thần! Lập tức bó tay chịu bắt, cùng tôi về Ty Trấn Ngục thẩm tra!”
Nhìn thấy cảnh này, Ngư Thất Tình không nhịn được cười ra tiếng: “Ha ha ha! Diệp Bắc Minh, lần này anh chết chắc thật rồi!”
“Ty Trấn Ngục ở đây, Ngư Thất Tình tôi sẽ không chết!” Cô ta chậm rãi đứng lên, vỗ phủi bụi đất trên đầu gối! “Vậy sao?”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh khóa chặt Ngư Thất Tình! Một luồng sát ý ngút trời bùng phát!
Vương Yên Nhi vội vàng tiến lên: “Cậu Diệp, đừng! Đồ đê tiện này chết không đáng tiếc, nếu Ty Trấn Ngục không có ở đây, cậu giết cô ta cũng thôi đi!”
“Cùng lắm là chịu xử phạt!”
“Nhưng nếu giết người trước mặt Ty Trấn Ngục, họ có quyền trực tiếp giết cậu!”
“Yên Nhi cầu xin cậu, đừng vì Yên Nhi mà mất đi tính mạng của mình!” “Cậu có thể vì Yên Nhi làm tất cả, Yên Nhi đã biết đủ rồi...” Vương Yên Nhi rơi nước mắt!
Người thanh niên của Ty Trấn Ngục cảm nhận được sát ý ngút trời của Diệp Bắc Minh, lạnh lùng nhả ra một câu: “Diệp Bắc Minh, anh còn muốn giết người?”
“Trong mắt anh pháp tắc của thành phố Thần là gì? Còn không bó tay chịu bắt cho tôi!”
“Tôi không những phải giết người, tôi còn phỉa giết trước mặt anh!”, Diệp Bắc Minh bật cười một tiếng!
Bước ra một bước!
Lập tức xuất hiện trước người Ngư Thất Tình!
Giơ tay đập một chưởng xuống!
Cơ thể của Ngư Thất Tình run lên, tỏ vẻ mặt không dám tin!
Dường như đang hỏi: “Làm sao anh ta dám giết mình trước mặt người của Ty Trấn Ngục?”
Phập! Cơ thể của Ngư Thất Tình nổ tung, hóa thành một làn sương máu! Đám người của Ty Trấn Ngục ngẩn người!
Các võ giả khác có mặt trợn mắt há hốc miệng, sợ đến trái tim như muốn nổ tung!
Giết người trước mặt Ty Trấn Ngục, thật có dũng khí! Việc này tương đương với đánh vào mặt chủ của thành phố Thần, kiểu đánh vang bốp bốp!
“Giết chết bất luận tôi!” Thanh niên của Ty Trấn Ngục quát lên một tiếng!
Lúc mấy chục binh sĩ tiến lên một bước, chuẩn bị ra tay!
Phía sau tất cả mọi người lại vang lên một giọng nói thản nhiên: “Bạch Tả Sứ, dừng tay!”
Mọi người ngẩn người! Ai dám ngăn Ty Trấn Ngục ra tay? Quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên chậm rãi đi đến!
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, thanh niên của Ty Trấn Ngục sửng sốt: “Hoàng tổng quản, sao ông lại đến đây?”
Người này, chính là người gửi thiệp mời dạ yến cho Diệp Bắc Minh!
“Thiên Sát Môn?”
Mọi người có mặt lùi lại theo bản năng!
Thanh niên của Ty Trấn Ngục tỏ vẻ mặt chấn kinh: “Không thể nào!” Hoàng tổng quản nhìn anh ta: “Đây là ý của thành chủ, cậu nghỉ ngờ sao?”
“Không dám!”