Tiếng gầm như chó điên của Hà Đức Bản đánh thức hai người kia.
“Nhóc con, cho dù tốc độ của mày có nhanh đến thế nào, thì cũng chỉ là cảnh giới Thần Hoàng mà thôi, đứng trước mặt hai người chúng tao chẳng khác gì một con kiến”, hai lão giả bước tới phía trước, giơ tay lên.
Vậy mà có thể dùng thần lực ngưng tụ thành một thanh bảo kiếm.
Chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh.
“Cút!"
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng.
Kiếm Gàn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, Huyết Long trực tiếp xông ra.
“Đây là cái gì...”, hai lão giả sửng sốt. Rầm!
Hai lão giả cảnh giới Thần Quân lại không chặn được một kiếm, cơ thể nổ tung tại chỗ, máu tươi văng khắp nơi.
Dư âm còn lại của vụ nổ vẫn tiếp tục xao động. Ầm! Ầm! Âm!
Tiếp sau đó mười mấy tên tùy tùng cũng lần lượt nổ tung, không thể chống cự.
“Mày... làm sao có thể...”
Đồng tử Hà Đức Bản kịch kiệt co lại, kinh hãi nhìn một màn trước mắt này.
Diệp Bắc Minh đáp xuống trước mặt hắn ta, dùng giày giãm lên đầu hắn ta öi: “Nói, có phải mày đã gặp cha mẹ tao không?”
“Họ đang ở đâu? Có phải đang gặp nguy hiểm không?”
Mặt Hà Đức Bản lập tức đỏ bừng, gào lên như người điên: “Con mẹ mày! Mày dám đối xử như vậy với tao à?”
“Anh trai tao đang ở gần đây, mày mà dám động vào một cọng lông của tao...”
Câu nói còn chưa xong. Diệp Bắc Minh đã một cước đá vào đan điền của Hà Đức Bản.
Bịch! Một âm thanh âm trầm vang lên, thân thể dưới đan điền của Hà Đức Bản nổ tung.
Chỉ còn lại thân trên. “ÁII"
Hà Đức Bản lập tức kêu lên như một con heo bị làm thịt: “Thằng điên! Mày là một thăng điên... anh, cứu em... mau cứu em với...”
Cô gái theo phía sau nghẹn họng. Diệp Bắc Minh nhìn có vẻ tao nhã lịch sự, hiền lành vô hại. Ai ngờ ra tay lại tàn nhẫn máu lạnh như thế.
Có điều nghĩ kĩ thì việc này có liên quan đến sự an toàn của cha mẹ anh, hành động như vậy cũng là bình thường.
Huyết ảnh trầm giọng hét lên, vậy mà lại chủ động đánh một quyền về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vung tay đánh trả, năng lượng bùng phát. Huyết ảnh xao động, dần nhạt đi.
“Anh... mau cứu em với. Mau cứu em... hu hu hu. Em hối hận rồi, em không nên ra ngoài!”
Hà Đức Bản khóc lóc thảm thiết nói: “Em không muốn chết, hu hu hu...”