Thủy Tổ Ma Đao biết mình không phải là đối thủ của Hà Tinh Hà liền xoay người chạy trốn.
“He he, thứ mà ông đây nhìn trúng, mày có thể chạy thoát sao?” Bàn tay hắn ta bắt lấy.
Lòng bàn tay khổng lồ được ngưng tụ bằng ma khí màu tím, nắm chặt lấy Thủy Tổ Ma Đao không buông.
Hà Tinh Hà bước lên, nắm lấy chuôi Thủy Tổ Ma Đao: “Đầu hàng cho ông, hoặc ông đây sẽ phá hủy mày!”
Thủy Tổ Ma Đao giấy giụa mấy cái rồi hoàn toàn im lặng.
Hà Tinh Hà nhổ lên đao một ngụm máu, trực tiếp liên kết với thần hồn của mình.
“Chúc mừng công tử”.
Ba người lão Chu đồng thanh mở miệng chúc mừng.
“Ha ha hai”
Hà Tinh Hà nghịch Thủy Tổ Ma Đao, nhìn hoa văn trên thân đao, yêu thích không thôi: “Thật là một thanh đao tốt! Thật tốt! Chỉ là không biết giết người có nhìn thấy máu không!”
Đột nhiên!
Lão Chu cau mày nói: “Công tử, trận pháp ở cửa động đã bị phá hủy!”
“Thằng ranh đó tới rồi!”
“He hel”
Hà Tinh Hà nheo mắt nhìn hướng Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền: “Nếu sau khi thằng ranh đó đến, phát hiện ra cha mẹ mình đã bị chặt đầu, không biết hắn có kinh ngạc không nhỉ??”
Hắn không hề do dự, giơ Thủy Tổ Ma Đao lên chém về phía hai người.
VútI
Đao khí hung hãn lao tới.
“Lam Nhi mau tránh ra!”
Dạ Huyền gầm lên một tiếng, không chút do dự đứng trước mặt Diệp Thanh Lam, toàn bộ sức mạnh của ông ta ngưng tụ thành hư ảnh một con Thiên Ma Thượng Cổi
Rầm!
Khoảnh khắc nó tiếp xúc với đao khí, hư ảnh của Thiên Ma Thượng Cổ lập tức nổ tung.
Đao khí còn sót lại hung hãn đánh mạnh một quyền vào ngực Dạ Huyền, rắc rắc một tiếng, xương ức hoàn toàn vỡ nát!
Dạ Huyền bay ra ngoài, đập lên người Diệp Thanh Lam, cả hai lăn tại chỗ mấy chục mét.
Vệt máu cũng bị kéo trên đất.
Đồng thời cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đi sâu vào trong động, bên tai vang lên tiếng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Cậu nhóc, cha mẹ cậu gặp nguy hiểm...”
“Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn!”
Diệp Bắc Minh như phát điên gầm lên.
Dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía sâu trong động, dùng một bước đã đến cung điện đá.
Vừa hay nhìn thấy cảnh cha mẹ mình thảm hại năm trên đất, tay chân trong tư thế vặn vẹo cực kỳ tàn nhẫn, vết máu dài hàng chục mét càng làm người ta kinh hãi hơn.
Một tiếng rồng ngâm vang lên, chín con rồng đen phía sau cảm nhận được cơn giận của Diệp Bắc Minh, vậy mà chủ động lao ra.
Diệp Bắc Minh cũng như phát điên mà bay đến, phẫn nộ đến mức quên cả dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.
Anh bay tới trước mặt Hà Tinh Hà, một quyền đấm thẳng vào mặt hắn ta. Râm!
Má Hà Tinh Hà nổ tung, răng văng tung tóe.