“Ồ? Lão Cổ, ông có cách?”
Mọi người nheo mắt lại, nhìn về phía một lão giả mặc áo choàng xanh. Những người khiêu chiến trên võ đại đều là đệ tử tông môn của bọn họ. Mấy ngày nay, đã có hơn trăm người bước lên võ đài.
Không một ngoại lệ.
Bọn họ đều bị Tê Vạn Hạc giết chết.
Vốn dĩ những người này muốn dùng cách đánh luân phiên để làm cạn kiệt thể lực của Tê Vạn Hạc.
Nhưng lão già này đã kiên trì tận 7 ngày.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Dị Hỏa Tông thành công kiên trì, sẽ lại phải đợi thêm 100 năm nữa.
Cổ Nhạc với gương mặt hiền hậu, sờ sờ chòm râu dê của mình nói: “Quy của của đảo Thiên Giai là, bất kì người khiêu chiến nào cũng không thể vượt qua cảnh
giới Nhập Đạo!”
“Cảnh giới của chư vị hầu hết đều là Hợp Đạo đúng không? Nếu áp chế xuống Nhập Đạo đỉnh phong, chẳng phải các trưởng lão có thể lên đài rồi sao?”
“Đúng vậy!” Đôi mắt của đám trưởng lão sáng lên.
€ó người lo lắng nói: “Thật sự là không có vấn đề chứ? Làm như vậy có rắc rối gì không?”
“Nhỡ đâu những tông môn lớn kia phát hiện...” Cổ Nhạc cười lắc đầu, liếc nhìn ông già kia một cái: “Tiền trưởng lão, ông cẩn thân quá rồi, sự tồn tại của Dị Hỏa Tông hoàn toàn lãng phí tài nguyên cửa 72 đảo
Thiên Giail”
“Dựa vào đâu mấy chục tông môn chúng ta phải cùng dùng một đảo, Dị Hỏa Tông loại phế vật này có thể độc chiếm đảo Thiên Hỏa!”
“Vạn vật cạnh tranh, người mạnh nhất mới có thể sống sót! Đây là đạo lý muôn đời không đổi!”
Nói tới đây, Cổ Nhạc thấp giọng: “Các người cho rằng những tông môn lớn kia vừa lòng với Dị Hỏa Tông sao?”
“ý của ông là?” Tiền trưởng lão sửng sốt.
Cổ Nhạc phun ra một câu đầy thâm ý: “Những tông môn lớn đó quý trọng danh dự, không muốn ra tay tiêu diệt mà thôi!”
“Thật ra bọn họ sớm đã muốn tống Dị Hỏa Tông ra khỏi đảo Thiên Hỏa từ lâu! Cho nên, dù chúng ta có làm gì, cũng sẽ không gặp rắc rối!”
Lão Tiền bỗng tỉnh ra: “Thì ra là vậy!”
Ông ta từ từ đứng dậy.
“Vậy để tôi lên trước!”
Nói xong.
Ông ta giơ tay lên, ấn vài lần vào người mình.
Phong ấn một vài kinh mạch, áp chế cảnh giới xuống Nhập Đạo đỉnh phong. Bước lên đài khiêu chiến.
Ánh mắt Tê Vạn Hạc tối sầm: “Tiền Viễn Sơn, thân là trưởng lão của nhà họ Tiền, thực lực Hợp Đạo cảnh sơ kỳ!”
“Ông không biết quy tắc khâu sơn sao? Trên cảnh giới Nhập Đạo, cấm không được lên đài khiêu chiến!”
Tiền trưởng lão cười nhẹ: “Tê Vạn Hạc, ông nhìn xem bây giờ tôi đang ở cảnh giới gì?”
“Ông... đang gian lận!”
Tê Vạn Hạc tức giận nói.
Ông ta đương nhiên có thể nhìn ra Tiền Viễn Sơn đã tự phong ấn một phần cảnh giới của mình.
“Ha ha hai” “Gian lận? Ông hỏi mọi người xem, tôi có gian lận không?” Xung quanh võ đài đồng thanh vang lên: “Không!”
Sắc mặc Tề Vạn Hạc trở nên cực kỳ khó coi, ông ta biết dù có nói thế nào cũng vô dụng: “Vậy thì chiến!”
Chủ động ra tay, thanh kiếm gãy trong tay gầm lên và ra đòn. “Lão già không biết sống chết!”
Vẻ mặt Tiền Viễn Sơn lạnh lùng, tùy ý đưa tay lên không trung. Bùm! Một tiếng nổ lớn như sấm vang lên.
Hàng chục tia sét xuất hiện trong không trung, tạo thành một tấm lưới sấm sét chặn lại đòn tấn công của Tề Vạn Hạc.
Tấm lưới sấm sét co lại. Ầm!
Tia sét đánh xuống.
Tê Vạn Hạc hét thảm một tiếng, trong nháy mắt da thịt trên người bị thiêu đốt, bay ra ngoài một cách thảm hại.
Ông ta đập mạnh vào mép võ đài và rơi xuống. “Đại trưởng lão!”
Một cô gái kêu lên thất thanh, lao tới với khuôn mặt đầy nước mắt, cố gắng đỡ ông ta lên.
“Đừng chạm vào!”
Tê Vạn Hạc gầm lên giận dữ, một tay nắm chặt lấy mép đài ngăn cơ thể ngã xuống: “Nếu chạm vào ta, ta rơi xuống dưới... sẽ thua mất!”
“Một khi ta thua, thực lực cao nhất của Dị Hỏa Tông bị đánh bại... Dị Hỏa Tông nhất định sẽ diệt vong”.
Tiền Viễn Sơn lắc đầu: “Việc gì phải thế? Một Dị Hỏa Tông chỉ tồn tại trên danh nghĩa, đáng để ông liều mạng không?”
“Đừng nhiều lời vô nghĩa! Các người đừng hòng xâm phạm địa bàn của Dị Hỏa Tông”, ánh mắt Tê Vạn Hạc tức giận.
“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu đã như vậy, chết đi!”
Tiền Viễn Sơn một chân giẫm lên cánh tay Tê Vạn Hạc, chân còn lại chuẩn bị đá vào đầu ông ta.