“Nếu cậu dám giết tôi, không chỉ đắc tội với nhà họ Cổ mà nhà họ Sở quyền cao thế lớn cũng sẽ không tha cho cậu!”
“Diệp Bắc Minh, tôi không tin cậu dám đắc tội với nhà họ Sởi” “Nhà họ Sở sao!” Diệp Bắc Minh híp mắt, quả nhiên buông lỏng Cổ Nhạc ra!
Cổ Nhạc đứng dậy, vỗ đi vết bẩn trên người: "Ha ha ha, cuối cùng cũng biết sợ rồi sao?”
Trong mắt Tê Vạn Hạc xẹt qua một tia thất vọng!
Sắc mặt của Nha Nha cũng tái nhợt!
Xem ta Dị Hỏa tông thực sự phải kết thúc rồi!
Diệp Bắc Minh lại cườ lạnh: “Trở về nói lại cho nhà họ Sở biết, thứ nhất, nếu còn dám nhăm nhe tới Dị Hỏa tông, tôi bảo đảm đảo Thiên Giai sẽ không còn ba chữ nhà họ Sở này nữa!”
“Thứ hai, mạng của Sở Nguyên Bá tôi lấy chắc rồi!”
“Trong vài ngày nữa, tôi nhất định sẽ đích thân tới nhà họ Sở lấy mạng hắn tai"
Toàn trường chết lặng! Tất cả đều sợ tới tê rần da đầu, kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh! “Cái gì?"
Tê Vạn Hạc cùng Nha Nha ngẩng đầu, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy!
Cổ Nhạc thì run tay chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu... cậu
“Gòn không mau cút đi!”
Diệp Bắc Minh phất tay, một con huyết long liền xuất hiện rồi chui thẳng vào. lồng ngực ông ta.
“Đừng... đừng giết tôi...”
Cổ Nhạc bị hơi thở của huyết long dọa tới quỳ sụp xuống đất, điên cuồng cào xé tấm áo trước ngực.
Không có điểm gì bất thường!
Cho đến khi Cổ Nhạc thảm hại rời đi, ánh mắt Diệp Bắc Minh mới chuyển: “Về phần các người, tự phế đi cảnh giới võ đạo, để lại đôi cánh tay liền có thể rời đi!”
Lời này giống như một quả đạn pháo làm toàn trường nổ tung khói thuốc! “Diệp Bắc Minh, mày tưởng mày là ai?” “Muốn bọn tao tự phế đi võ công? Cũng ngông cuồng quá rồi đó!”
Trong đôi mắt của một vài ông lão cảnh giới Hợp Đạo đều bùng lên sát ý nồng đậm!
Tên nhãi này quá ngông cuồng!
Diệp Bắc Minh thậm chí không thèm giải thích, sải chân bước vào trong đám đông!
Tiếng rồng gầm vang, một con huyết long lao ra và quét sạch mọi thứ!
Phập! Phập! Phập!
Huyết long quét tới đâu từng đóa hoa máu nở rộ tới đó, ba ông lão Hợp Đạo sơ kỳ mở miệng vừa rồi chết ngay tại chỗ!
Giết chóc thẳng tay, khiến người người kinh hồn táng đảm! “Xin lỗi cậu Diệp...”
“Tôi lập tức tự phế võ công...”
“Tôi sai rồi...
Những ông lão khác cũng bị dọa tới hồn bay phách lạc, nhao nhao phá hủy đan điền, lại chặt đứt cánh tay của mình, nhếch nhác rời khỏi!
“Cảnh giới Hợp Đạo tự mình phế đi đan điền, trời ơi...”
Dưới con mắt kinh ngạc của Tề Vạn Hạc cùng Nha Nha, chẳng bao lâu sau, bên ngoài cổng của Dị Hỏa rải rác hàng chục nghìn cánh tay trên nền đất!
“Ức... Hai người chỉ biết nuốt nước bọt khan. Vừa kinh ngạc vừa vui mừng!
Một lát sau, Tê Vạn Hạc lại bắt đầu lo âu, hai đầu lông mày vặn chặt một chỗ: “Nhóc con, lần này cậu đã đắc tội hàng chục gia tộc rồi đó!”
“Còn có nhà họ Sở tiếng tăm kia nữa, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho. cậu đâu!”
“Cảm ơn cậu vẫn nhớ tới Dị Hỏa tông, càng cảm ơn cậu vì hôm nay đã giúp đỡ chúng tôi!”
Gương mặt Tề Vạn Hạc không nén được nụ cười khổ sở: “Nhưng tôi biết, số mệnh của Dị Hỏa tông đã cạn... e rằng thực sự không còn cách nào tiếp nối được nữa!”
“Còn có chiếc nhẫn chứa vật này, bên trong là những tài nguyên võ đạo còn sót lại cuối cùng của Dị Hỏa tông...”
“Còn có đây...”
Tề Vạn Hạc đẩy Nha Nha tới trước mặt Diệp Bắc Minh: “Dẫn Nha Nha đi cùng đi, tìm một nơi để trốn! Tuyệt đối đừng lộ mặt nữa!”
Đôi mắt đẹp của Nha Nha đỏ hoe: “Đại trưởng lão, con muốn cùng đồng cam cộng khổ với Dị Hỏa tông!”