Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4354: Cảnh giới Đạo Tổ?




Khí tức của cảnh giới Đạo Tổ không hề che dậy bùng phát.

Nếu nói tất cả mọi người có mặt là một dòng sông nhỏ, vậy thì cảnh giới Đạo Tổ trước mắt chính là biển cả.

“Cảnh giới Đạo Tổ?” Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống.

Ánh mắt Độc Cô Thương lạnh lùng: “Nếu đã biết bổn Đạo Tổ, còn không mau quỳ xuống?”

Một tiếng sấm rền vang lên. “Ông là cái thá gì? Người tôi muốn giết, không ai có thể ngăn cản!” “Ngay cả cảnh giới Đạo Tổ cũng vậy! Cút!”

Diệp Bắc Minh tập trung hết năng lượng trong cơ thể, thần lực vô tận điên cưồng rung động, lao thẳng về phía Sở Nguyên Bát!

“Muốn chết!” Độc Cô Thương lạnh lùng phun ra một chữ!

Gần như cùng lúc chắn trước người Sở Nguyên Bá, giơ tay hướng về phía Diệp Bắc Minh.

Rầm!

Một cỗ âm thanh như tiếng nổ tung vang lên, làn sóng khí tức kinh khủng lấy Diệp Bắc Minh và Độc Cô Thương làm trung tâm quét ra ngoài.

Toàn bộ đại điện nổ tung, biến thành mảnh vụn bay khắp bầu trời. “Tiểu thư, cẩn thận!” “Mau lùi lại!”

Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly và những người khác sắc mặt đại biến, mấy lão giả phía sau đồng thời ra tay, kéo theo họ nhanh chóng lùi ra sau.

Một ông lão nhà họ Giang cũng xuất hiện, nắm lấy vai Giang Tiên Nhi, lập tức rút lui ra bên ngoài đại điện.

Tô Cuồng bị làn sóng khí tức này chấn bay, nhếch nhác ngã xuống đất.

Những võ giả khác của cuộc chiến Thiên Giai thì không may mắn như vậy, rất nhiều người đã bị sức mạnh còn sót lại này đánh trúng, hóa thành sương máu tại chỗ.

Ngoại trừ 50 người, tất cả đều chết.

Trong số 50 người còn lại, một số ít chết, phần lớn đều bị thương nặng.

“Âm thanh gì vậy?”

Bên ngoài nhà họ Sở, vô số võ giả kinh hãi ngẩng đầu: “Diệp Bắc Minh thật sự đang đánh nhau ở bên trong sao?”

Quay lại tình hình trong đại điện, dưới con mắt kinh hãi của mọi người.

*Ð, nhóc con, cậu không phải võ giả bình thường, một quyền vừa rồi không có dao động lớn của sức mạnh võ đạo!”

“Chủ yếu là sức mạnh thể chất, cậu là võ giả luyện thể?” Độc Cô Thương khó tin nói.

“Luyện thể giả?”

Sở Y Thủy, Vương Quỳnh và Hướng Ly Ly đều sững sờ.

Tô Cưồng sửng sốt: “Luyện thể giả? Chẳng trách thực lực của hắn cường đại đến vậy, hắn ta vậy mà là luyện thể giả!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông nói nhảm nhiều quá đấy!”

“Muốn chiến thì chiến, huyết long, ra đây!”

Thiên Ma kiếm xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, một con huyết long lao ra. “Đợi một chút!”

Mí mắt Độc Cô Thương giật mạnh, vội vã lùi lại mười mấy bước.

Một kích giao chiến với Diệp Bắc Minh vừa rồi làm ông ta cảm thấy một loại

khí tức nguy hiểm: “Chết nếu không phải lão phu cần tới nơi đó, phải bảo toàn sức mạnh thì thằng nhóc cậu hôm nay chắc chắn phải chết!”

“Vi đại cục làm trọng, tạm thời không giết!” Nhưng Diệp Bắc Minh lại không có ý định dừng tay.

Huyết long vẫn cứ lao tới.

iệp Bắc Minh, cậu cho rằng lão phu sợ cậu sao? Tôi kêu cậu dừng tay...” “Ông nghĩ ông là ai? Muốn đánh thì đánh muốn dừng thì dừng chắc?” Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu: “Tôi nói cho ông biết, muộn rồi!”

Huyết long lao tới, nháy mắt quét sạch toàn bộ đống đổ nát trong đại điện.

Độc Cô Thương dường như rơi xuống cổng địa ngục, ông ta chưa bao giờ gặp phải loại nguy cơ như vậy.

“Thằng nhóc, cậu...” Độc Cô Thương vừa giận vừa sợ hãi. “Trấn Hồn kiếm, ra đây!”

Gầm lên một tiếng với đôi mắt đỏ ngầu, một thanh kiếm đen xuất hiện trong lòng bàn tay khô căn của ông ta, dùng toàn lực chém về phía huyết long.

Grào! Huyết long gầm lên, bị Trấn Hồn kiếm chém vỡ thành từng mảnh. Hư không tan nát.


Nói xong một câu, ông ta xoay người bước đi, biến mất trước ánh mắt của mọi người.

“Sư phụ, người...” Sở Nguyên Bá sợ đến mức tim như vỡ tung. Sở Hồng sững sờ tại chỗ.

Càng đừng nói đến Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly bọn họ, sớm đã sợ đến há hốc miệng, đôi mắt đẹp mở to, sốc càng thêm sốc.

Anh Diệp vậy mà có thể dọa cho cảnh giới Đạo Tổ phải bỏ chạy?