Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4355: Hình như giỏi hơn




Cho dù bọn họ có thể nhìn ra Độc Cô Thương có nhiều băn khoăn, nhưng cũng đủ để đám người chấn động.

“Hình như giỏi hơn Tô Cuồng rất nhiều...” Giang Tiên Nhi theo bản năng lên tiếng. Sắc mặt Tô Cuồng tối đen, có dự cảm không tốt.

Một giọng nói như thần chết vang lên: “Xem ra, sư phụ cũng không cứu nổi mày rồi...”

“Đại nhân... không không... không!” Nhìn Diệp Bắc Minh bước từng bước tới. Sở Nguyên Bá sợ tới mức tiểu ra quần. Đôi chân như tê liệt trên mặt đất.

Sở Hồng ở bên cạnh cũng không dám nói một câu, mồ hôi chảy ròng ròng như mưa.

Mạng sống của con trai làm sao quan trọng bằng mạng của chính mình được!

Diệp Bắc Minh giơ tay định giết Sở Nguyên Bá thì một giọng nói già nua khác vang lêt u Diệp đến nhà họ Sở chúng tôi làm ầm ï như vậy, còn muốn giết con cháu của Sở gial”

“Có phải có chút quá đáng rồi không?” Cả một khoảng trời đất vang lên âm thanh ầm ầm.

Giây tiếp theo.

Một lão giả nho nhã xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này, ông ta giống như nhân vật chính của khoảng trời này vậy.

“Tốt quá, Ngũ gia gia, mau cứu cháu!” Sở Nguyên Bá tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng.

“Ngũ gia gia, sao ông lại tới đây? Không phải ông đang bế quan sao?”, Sở Y Thủy có chút kinh ngạc.

Lão giả liếc nhìn Sở Nguyên Bá bị dọa đến mức tiểu ra quần bên cạnh, khẽ cau mày.

Lại quay đầu nhìn Sở Y Thủy cười nói: “Động tĩnh lớn như vậy, Ngũ gia gia còn không xuất hiện, chẳng phải nhà họ Sở sẽ bị người ngoài tiêu diệt luôn sao?”

Nói xong.

Có chút ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “ Cho lão phu một lời giải thích, nếu không...”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Ha ha ha, nhà họ Sở các người thật thú vị!”

“Chỉ cho phép các người giết tôi, không cho tôi đến giết các người đúng không?”

“Lão già kia, xem ra ông với Sở Nguyên Bá không khác gì nhau! Đúng là người một nhài”

Sở Y Thủy sửng sốt: “Anh Diệp, Ngũ gia gia là người công bằng chính trực!” “Ông ấy không phải là người như anh nói đâu!” Lão giả tao nhã cau mày nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?”

“Nếu như nhà họ Sở có lỗi trước, ta tuyệt đối sẽ công bằng, không thiên vị bất cứ ai!”

Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu: “Trên tinh hạm nhà họ Vương, Sở Nguyên Bá muốn giết tôi!”

“Sau đó, trong cuộc chiến Thiên Giai 100 năm trước, hắn ta tìm mười mấy. người cảnh giới Nhập Đạo vây giết tôi!”

“Sau đó nữa, Sở Nguyên Bá dẫn theo mười bảy người cảnh giới Hợp Đạo đuổi giết tôi ở đại lục Linh Mộc! Nếu không phải tôi may mắn, vô tình rơi vào khe nứt không gian thì đã chết rồi!”

“Ông cảm thấy hôm nay tôi còn có thể đứng ở đây hay không?”

“Tôi không nhịn được tự hỏi, tôi chưa từng đắc tội Sở Nguyên Bá, vì sao hắn ta lại muốn giết tôi như vậy?”

Lông mày của lão giả nho nhã nhíu chặt lại.

Ánh mắt ông ta khẽ đảo qua, nhìn về phía Sở Nguyên Bá: “Sở Nguyên Bá, có chuyện này không?”

“Cậu đã quên lời giáo huấn của tổ tiên nhà họ Sở rồi sao, không thể cậy thế nạt người!”

“Nhà họ Sở có được ngày hôm nay, không chỉ dựa vào thực lực, càng là dựa vào tiếng tăm tích lũy từ nhiều đời tổ tông!”

Sở Nguyên Bá điên cuồng lắc đầu: “Ngũ gia gia, là giả! Đều là giả hết!” “Thằng chó này đang nói dối!”

“9?"

Trong mắt ão giả tao nhã hiện lên một tia nghi hoặc.

Sở Nguyên Bá vội vàng nói: “Trên tinh hạm nhà họ Vương, Vương Quỳnh cũng có mặt!”


Sở Nguyên Bá gầm lên: “Vương Quỳnh, cô nhanh nói đi!”

“Cô bám theo nịnh nọt bổn công tử nhiều năm như vậy, bây giờ làm chứng giúp ta không được sao?”

“Chỉ cần cô gật đầu, tôi lập tức chuẩn bị lễ vật và cưới cô!” “Từ nay về sau, cô chính là người vợ duy nhất của Sở Nguyên Bá tôi!”

Vương Quỳnh hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được, tôi làm chứng!”