“Ha ha hai” Nghe thấy ba chữ 'tôi làm chứng' của Vương Quỳnh, Sở Nguyên Bá nhịn không được bật cười thành tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày nghe thấy chưa? Tao có nhân chứng đấy!”
“Vương Quỳnh, cô làm rất tốt! Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ là người phụ nữ của Sở Nguyên Bá này!”
Sở Y Thủy nhíu mày, lạnh lùng nhìn Vương Quỳnh.
Nhưng Vương Quỳnh lại cười nói: “Sở công tử, tôi nói làm chứng, nhưng không nói giúp anh làm chứng nhét!
“Cái gì?”
Sắc mặt Sở Nguyên Bá lập tức tái nhợt.
Vương Quỳnh nhìn lão giả nho nhã kia, quỳ một chân xuống: “Tiền bối, Vương Quỳnh tôi nguyện dùng danh dự ngàn vạn năm của nhà họ Vương ra thề!”
“Tất cả những gì anh Diệp nói đều là sự thật!”
“Sở Nguyên Bá làm những việc này, không hề lén lút, giấu diếm!”
“Hơn nữa, lúc tôi đưa anh Diệp đến đại lục Linh Mộc, Sở Nguyên Bá đã mang theo 17 cung phụng cảnh giới Hợp Đạo của nhà họ Sở đến vây giết anh Diệp, chuyện này tôi tận mắt nhìn thấy!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc nhìn Vương Quỳnh.
Người phụ nữ này, vậy mà đứng ra nói giúp mình?
“Nói láo! Tất cả đều là bịa đặt!”
Hai mắt Sở Nguyên Bá đỏ bừng: “Con tiện nhân này! Tao giết mày!”
Hắn gầm lên, lao nhanh về phía Vương Quỳnh.
Diệp Bắc Minh tiến lên phía trước một bước, chắn trước mặt Vương Quỳnh, đánh ra một quyền.
Với thực lực của Sở Nguyên Bá hiện tại, căn bản không thể ngăn cản được một quyền này, vào đúng lúc hắn sắp bị giết.
Lão giả nho nhã giơ tay nhấn xuống, một cỗ sức mạnh kinh khủng lao tới, chản lại đòn kia của Diệp Bắc Minh.
“Ngũ gia gia, tốt quá rồi! Nhanh giết Diệp Bắc Minh và con tiện nhân kia đi!” Sở Nguyên Bá vui mừng kêu lên.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm túc, đồng thời truyền âm: “Tiểu tháp, tôi có bao nhiêu cơ hội chiến thắng?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nếu không dùng sức mạnh của tôi, cậu có 60%I”
“Sử dụng sức mạnh của tôi, áp đảo!” Diệp Bắc Minh gật đầu: “60% là đủ rồi!”
Đột nhiên, lão giả nho nhã lên tiếng: “Sở Nguyên Bá, cậu đã vi phạm tổ huấn của nhà họ SởI”
“Cố tình lợi dụng thế lực của nhà họ Sợ để giết người vô tội!” “Cái gì...”
Nụ cười cuả Sở Nguyên Bá cứng đờ, thân thể run rẩy!
Phụt!
Năm ngón tay lão giả nho nhã nắm chặt, Sở Nguyên Bá ngay cả cơ hội phản ứng lại cũng không kịp, lập tức biến thành hư vô.
“Sở Hồng, biết con làm càn nhưng không dạy!”
“Lại còn khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn, đáng bị trừng phạt!” Tùy ý vung tay ra, Sở Hồng cười khổ một tiếng, cũng bị chu diệt. Biến cố đột nhiên xảy ra.
Tất cả mọi người ở hiện trường có mặt đều choáng váng.
Diệp Bắc Minh cũng sững sờ.
Con mẹ nó lại là chuyện gì đây? Lần đầu tiên thấy lão tổ không bảo vệ con cháu, làm anh có chút kinh ngạc.
Một mảnh im ắng.
Giọng nói lão giả vang lên: “Diệp Bắc Minh, cậu có hài lòng với cách xử lý của lão phu không?”
Diệp Bắc Minh lúc này mới tỉnh táo lại, gật đầu: “Công bằng công chính, làm người ta tin phục!”
“Nhưng mà.
Lời nói đột ngột chuyển hướng.
“Nhưng cái gì?”, lão giả nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn lão giả nho nhã: “Nếu nhà họ Sở công chính liêm minh như vậy, tại sao ngàn vạn năm trước chỉ vì một vật đến từ ngoài hành tinh chưa ai từng nhìn thấy mà tùy tiện lạm sát người của những đại lục khác!”
Thân thể Sở Y Thủy, Vương Quỳnh, Hướng Ly Ly mấy người run rẩy.
Giang Tiên Nhi cũng sợ hãi.
Sắc mặt Tô Cuồng tái nhợt, ai mà không biết đây là chuyện cấm ky của nhà họ Sở. Diệp Bắc Minh vậy mà lại dám nói ra trước mặt mọi người!”
Đúng là điên rồi!