“Nếu như tôi rời khỏi Dị Hỏa Tông, những người đó chẳng phải sẽ quay lại sao? Nói chung Dị Hỏa Tông đã đủ tồi tệ rồi, là một miếng thịt mỡ mà ai cũng muốn tranh cướp!”
“Chỉ là bị Đạo Tông ăn mất, hay là bị những tông môn khác ăn mà thôi!”
“Nếu đã không có gì khác biệt, vậy thì tại sao tôi lại phải nể mặt Đạo Tông? Ông ta là bố hay là mẹ tôi?”
Lời này vừa nói ra.
Đã gây chấn động.
Hiện trường lại rơi vào im lặng. “Gái này...”
Lục Thanh Phong sửng sốt, không ngờ Diệp Bắc Minh lại có thể nhìn ra những điều này.
Sở Y Thủy cũng nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh, cô vốn tưởng rằng Diệp Bắc. Minh chỉ có thiên phú võ đạo khủng bố, không ngờ anh còn khá thông minh.
“Nói hay lắm!” Tê Vạn Hạc nắm chặt nắm đầu, thấp giọng gầm lên.
Đôi mắt già nua đỏ hoe: “Không phải chỉ là một Đạo Tông thôi sao? Đắc tội thì đắc tội thôi!"
“Chư vị, các người cũng quay về đi, nhóc Diệp là đệ tử của Dị Hỏa Tông tôi, sẽ không rời đi!”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.
Lời đã nói đến mức này, thì cũng đành vậy. Ai nấy nhao nhao đứng dậy cáo từ.
“Cô Sở, đợi một chút!”
Diệp Bắc Minh lên tiếng.
Sở Y Thủy dừng lại, quay đầu nghỉ hoặc nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, có chuyện gì sao?”
Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Vẫn là câu nói đó, tôi muốn có 7 giọi tinh huyết của cô Sởi”
Đám người đều dừng lại.
Có chút sửng sốt nhìn Diệp Bắc Minh.
“Anh...”
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy đỏ bừng.
Mấy lão giả của nhà họ Sở đi cùng cũng ngây ra, sau đó nhìn về phía Diệp Bắc Minh với vẻ mặt khả nghỉ: “Cậu Diệp, nếu như cậu thật sự muốn có tinh huyết của tiểu thư nhà chúng tôi, có thể đến nhà họ Sở để lấy!”
“Ở nơi như thế này, không thích hợp lắm thì phải!"
Diệp Bắc Minh thu lại ánh mắt, nghỉ hoặc trả lời: “Chỉ vài giọt tinh huyết mà thôi, không cần phải tốn nhiều thời gian như vậy chứ?”
Mấy vị lão giả sửng sốt.
Khuôn mặt già nua lập tức trầm xuống. “Cậu Diệp, cậu có chút xúc phạm người ta rồi đấy!”
“Đây là chuyện quan trọng của đời người, người của Sở gia há lại tùy tiện như vậy?”, mấy người hừ lạnh một tiếng, kéo Sở Y Thủy nhanh chóng rời đi!
“Anh đấy!”
Hướng Ly Ly trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh, sau đó quay người đuổi theo đám người Sở Y Thủy.
Mạc Trần và Lục Thanh Phong cũng nhìn Diệp Bắc Minh đầy thâm ý rồi rời đi.
Tê Vạn Hạc bước lên tiễn khách.
Diệp Bắc Minh bối rối không thôi, cho dù Sở Y Thủy là hỗn độn thể.
Thể chất quý giá đến đâu, thì cũng chỉ là vài giọt tinh huyết mà thôi.
Có phải cần tính mạng của Sở Y Thủy đâu.
Nhất thiết phải vậy không?
“Phụt...”
Phía sau vang lên tiếng cười, Vương Quỳnh che miệng bước tới, cô ta cũng không vội vã rời đi: “Anh Diệp, làm gì có ai theo đuổi phụ nữ như anh, cho dù anh có thích công chúa nhỏ nhà họ Sở thế nào, thì cũng không cần phải vội vã như thế chứ?”
“Võ giả thế giới Bản Nguyên chúng tôi nếu có đối tượng yêu đương, họ sẽ dùng tinh huyết để tạo ra một hồn bài tặng cho đối phương, chỉ cần nam nữ tặng hồn bài cho nhau, đó chính là thể hiện tình yêu!”
“Anh xin tinh huyết của cô Sở trước mặt mọi người, không phải đang bày tỏ tình yêu với cô ấy sao?”
“Gái gì?”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác, khóe miệng không ngừng co giậ ãi! Tôi đâu có biết!