Kỷ Bách Nghiệp mỉm cười: “Ha ha, tức giận? Lão phu không tức giận!”
“Lão phu chỉ có chút hứng thú với công pháp luyện thể trên người thằng nhóc đó, từ cuộc chiến Thiên Giai hàng trăm năm trước lão phu đã chú ý tới nó rồi!”
“Đáng tiếc sau này nó lại biệt tăm cả trăm năm, nếu không lão phu đã đào ra bí mật ẩn giấu trên người thằng nhãi này rồi!”
“Lão phu vốn còn muốn bồi dưỡng nó thành đệ tử, bây giờ xem ra đã không cần thiết nữa!”
Con ngươi của Kỷ Bách Nghiệp càng phát ra lạnh lùng! Nắm ngón tay chụp vào không trung, tỏ vẻ như đã nắm chắc phần thẳng: “Không đầy một tháng nữa, thằng nhãi này nhất định sẽ quỳ dưới chân cầu xin lão
phu thu nhận nớ”.
“Ha ha ha...”
Tiếng cười khàn đặc chứa đựng đầy mưu mô vang lên không ngừng khiến người ta phải rùng mình!
Ở một bên khác, nhà họ Giang.
“Cậu Tô, đây là đồ cô chủ kêu tôi mang tới cho cậu, cậu có thể rời khỏi nhà họ Giang ri
Một ông lão tiến vào một khoảnh sân sang trọng, một đường thong thả đi thẳng tới chỗ Tô Cuồng đang ngồi thiền.
Tô Cuồng mở bừng hai mắt, nhìn nhẫn chứa vật được đưa tới mà sắc mặt tối sầm!
“Ý ông là gì?”
Gương mặt ông lão giữ nguyên nét tươi cười: “Chính là ý trên mặt chữ, rời khỏi nhà họ Giang”.
Tô Cưồng cười gẵn: “Là Tiên Nhi kêu tôi ở lại nhà họ Giang, ông cụ cũng mời tôi ở lại làm cung phụng của nhà các người!”
“Một người hầu như ông kêu tôi đi tôi liền phải rời đi?” Ông lão cười lắc đầu: “Đây là ý của ông cụ, cũng là ý của cô chủ Tiên Nhi!" “Cậu Tô, tôi khuyên cậu vẫn nên rời khỏi đây thôi!”
Tô Cưồng trực tiếp đứng lên, dáng vẻ không tin nổi: “Không thể nào, tôi muốn gặp Tiên Nhi!”
“Từ lúc trở về từ Dị Hỏa tông, cô chủ liền mệt mỏi, không muốn gặp cậu nữa!”, ông lão lắc đầu.
“Dị Hỏa tông?”
Dị Hỏa tông không phải là môn phái mà Diệp Bắc Minh đầu quân sao? Tiên Nhi tới nơi đó làm gì? Không lẽ là...
Con ngươi Tô Cưồng co rút, tim gan cũng run rẩy theo! Cứ như thể một thứ gì đó cực kỳ quan trọng đã bị lấy cắp đi vậy! “Tôi muốn gặp Tiên Nhi!”
Dứt lời liền như diều đứt dây, lao thẳng về phía sâu trong khuôn viên của nhà họ Giang!
Ông lão bực bội quát lên: “Tô Cuồng, nơi này là nhà họ Giang, cậu dám làm loạn sao?”
“Ngăn hắn ta lại cho tôi!”
Hàng chục người nhanh chóng bay qua!
Tô Cưồng không chút nghĩ ngợi mà ra tay, hơi thở mạnh mẽ lập tức bộc phát!
Khiến tất cả mọi người bị chấn động tới lùi lại ra xa, vừa tấn công vừa chặn đứng tất cả những người cản đường, một mạch đi thẳng tới một khoảng sân trang
trí giống như thần điện tại nhà họ Giang.
“Tiên Nhi!”
Vừa hét vừa lao vào đại điện! Một lúc sau, cửa đại điện mở ra.
Giang Tiên Nhi từ bên trong đi ra, trong đôi mắt lạnh lùng xen lẫn vài phần lãnh đạm: “Anh còn chưa đi à?”
Trái tim Tô Cưồng như có bàn tay ai đó nhéo lấy: “Tại sao vậy?”
Giang Tiên Nhi lắc đầu: “Không có lý do gì cả, anh mau đi đi”.
“Tiên Nhi em đừng như vậy, không phải trăm năm trước em kêu anh muốn em sao? Bây giờ chúng ta liền đi...", hai mắt Tô Cuồng phiếm hồng, trong lòng cực kỳ hối hận.
Nếu biết trước như vậy, lúc đầu đã làm luôn rồi!
Giang Tiên Nhi không giống được nét khinh thường: “Được rồi! Lúc đó là do tôi tuổi trẻ bồng bột!”
“Cũng may mà anh không đồng ý, nếu không tôi sẽ hối hận chết mất”.
“Sau này đừng tới nhà họ Giang nữa, nơi này không thích hợp với anh”.
Nói xong liền xoay người đi thẳng vào trong.
“Tiên Nhi, đừng!!!”
Tô Cưồng gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía đại sảnh.
“Người ngoài cũng dám xông vào cấm địa của nhà họ Giang? Muốn chết”, từ trong đại điện vọng tới một giọng nói đầy uy nghiêm, theo đó một bàn tay khổng lồ cũng vỗ mạnh tới.
“Đạo tổ...”
Cả người Tô Cuồng phát lạnh, bàn tay khổng lồ kia đã đánh lên người hắn!
“CútIH"
“Quen biết.... ha ha ha, chỉ là quen biết thôi sao?”
Tô Cuồng ngửa mặt cười lớn, loạng choạng đi ra khỏi nhà họ Giang, sự hận thù giống như cỏ dại lan tràn đến từng tế bào trên người hắn: “Diệp Bắc Minh! Đều tại mày!!! Nếu không phải là mày thì Tiên Nhi làm sao có thể đối xử với tao như vậy?”
“Diệp Bắc Minh, mày phá hủy tâm võ đạo của tao! Cướp đi người phụ nữ của tao! Tô Cuồng tao không giết mày thề không làm người!”