Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4367: Ông ta lật quần áo của mình lên




“Nói trắng ra, nếu cậu thật sự là chủ nhân tạo ra tôi, sau khi luân hồi lại là thân thể có thiên phú rác rưởi như vậy...”

“Ngài ấy nhất định sẽ cảm thấy, thà chết còn hơn!”

“Mẹ kiếp..."

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Ông không cần phải sỉ nhục người khác như thế chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: “Cho nên, Thiên Yêu Thủy Tổ này nhất định đã nhận nhầm người rồi!”

“Không thể không nói, khí tức của cậu rất giống với chủ nhân đời đầu của tôi!”

“Tôi đoán, linh hồn của cậu có thể đã bị nhiễm phải khí tức của chủ nhân tôi, nhưng tôi tuyệt đối không nhận nhầm!”

“Được rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói ra lời này, Diệp Bắc Minh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Có chút thất vọng, cũng có phần vui mừng.

Diệp Bắc Minh lại nhìn về phía lão giả:“Ông nói người kia là ai cơ?” “Tổ tiên của Võ Đạo! Còn gọi là Vạn Đạo Chỉ Tổi”, La Thiên trả lời. Võ Đạo Chi Tổ?

Vạn Đạo Chi Tổ?

Khẩu khí khá lớn đấy.

Dám dùng cái tên này, chẳng phải nói ông ta là chủ nhân tạo ra Võ đạo, thậm chí là Vạn Đạo sao?

Cái này có khác gì với Thần Sáng Tạo đâu?

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “La Thiên, ông nhận nhầm người rồi!”

“Tôi không phải là người mà ông nói!”

La Thiên cau mày, lo lắng nói: “Đại nhân, có phải tôi đã nói sai gì không?”

Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: “Ông không nói gì sai cả, nhưng tôi có thể nói rõ cho ông biết!”

“Tôi thật sự không phải là người mà ông đợi

Ánh mắt La Thiên lóe lên, lộ ra nụ cười: “Tôi hiểu rồi, chắc chắn là cậu vẫn chưa hồi phục trí nhớt”

“Không sao, La Thiên có thể ở bên cạnh bảo vệ đại nhân, cho đến khi cậu hồi phục trí nhớ mới thôi!”

“Xin đại nhân thu nạp La Thiên!”

Diệp Bắc Minh đột nhiên cảm thấy hứng thú: “Tại sao ông nhất định phải đợi tôi! Còn muốn đi theo tôi nữa?”

“Từ khí tức trên người ông có thể thấy, ông đang bị thương, nhưng nếu ông hồi phục rồi thì toàn bộ thế giới Bản Nguyên sẽ không có ai là đối thủ của ông nhỉ?”

La Thiên cười khổ: “Đại nhân, sau khi thiên địa gặp nạp, Hắc Thủy Tộc đã trở lại!"

“Nếu không đi theo cậu, tôi sợ rằng tộc Thiên Yêu sau này sẽ không còn chỗ đứng nữa!”

“Nói cách khác, tôi muốn nhân lúc cậu chưa thức tỉnh, ôm đùi cậu!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt, khóe miệng khế giật: “Ông cũng thẳng thắn quá đấy".

“Ha ha...”

La Thiên cười ha ha: “Đại nhân, xin thu nạp tôi đi!”

“Cậu bắt tôi làm gì cũng được, công việc khổ cực gì tôi cũng làm!” Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

Anh đánh giá một chút tình hình Dị Hỏa Tông, sức mạnh của La Thiên quả thực có thể tọa trấn Dị Hỏa Tông.

“Tiểu Tháp, người này có nguy hiểm không?” Lập tức truyền âm.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Ông ta nhận nhầm cậu thành chủ nhân đời đầu tiên của tôi, chỉ cần cậu không bị lộ tẩy!”

“Cậu cho ông ta cả vạn lá gan, ông ta cũng không dám phản bội cậu!” Diệp Bắc Minh sờ sờ cằm, lập tức gật đầu.

Ánh mắt anh rơi trên người La Thiên: “Được! Nếu đã như vậy, ông có thể tạm thời ở bên cạnh tôi!”

“Nhưng ông cứ ngồi ở đó làm gì thế?” “Khụ khu...”

La Thiên có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng nói: “Ừm... đại nhân, sau khi thuộc hạ bị thương, đã ngồi đây cả tỷ năm rồi!”

“Hiện tại, thân thể của tôi đã hoàn hoàn dung nhập với mặt đất, vả lại tôi cũng cần năng lượng địa hỏa của nơi này để dưỡng thương, e rằng không thể đứng dậy!"

“Đại nhân, cậu nhìn xem!”

Nói xong.

Ông ta lật quần áo của mình lên.

Diệp Bắc Minh nhìn kĩ, lập tức sững sờ.

Nhìn kĩ một lần nữa.

Diệp Bắc Minh vậy mà cảm thấy, nó còn đáng sợ gấp nhiều lần so với bất kỳ người nào đến từ thế giới Bản Nguyên

“Bẩm chủ nhân, cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong!”

“Một tia linh hồn thôi đã là cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong rồi! Con mẹ nó...”