Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4370: Ông ta khế giơ tay lên




Diệp Bắc Minh tức giận, đang định ra tay.

“Nhóc Diệp!”

Tề Vạn Hạc gầm lên: “Dừng tay lại cho tôi!”

“Đại trưởng lão!”

Diệp Bắc Minh tức giận ngất trời, nhưng Tề Vạn Hạc vẫn lắc đầu: “Việc này là do Dị Hỏa Tông đuối lý, ông ta đang cố ý kích động để cậu ra tay!”

“Nơi này là thành Thiên Giai, hội trưởng lão luôn có người theo dõi, một khi cậu ra tay, vậy nhất định chỉ có một con đường chết!”

“Cho nên, đừng để mắc câu.

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh bất lực: “Đại trưởng lão, lẽ nào cứ để ông quỳ trước mặt nhiều người như vậy sao?”

Hốc mắt Tê Vạn Hạc ươn ướt, cười tự giễu: “Ta không có khả năng, không thể đưa Dị Hỏa Tông trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây!”

“Đây là việc cuối cùng mà ta có thể làm cho Dị Hỏa Tông!” “Đại trưởng lão!” Diệp Bắc Minh lộ vẻ xúc động.

'Tề Vạn Hạc lại lắc đầu, không nói nữa.

Ngụy Nhân Tông cười lạnh nói: “Diệp Bắc Minh, không lấy ra được 1 tỷ 3 nghìn tinh thần thạch, vậy thì đứng ở một bên mà nhìn đi!”

Đột nhiên.

Một giọng nói trong trẻo vang lên: “1 tỷ 3 nghìn tinh thần thạch, tôi trả giúp Dị Hỏa Tông!”

Xoạt!

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường quay đầu lại, nhìn về sau đám đông.

Có người chủ động nhường đường, kinh ngạc nhìn về Vương Quỳnh đang chậm rãi đi tới.

Vương Quỳnh bước vào đại sảnh.

Tùy ý ném ra một chiếc nhãn trữ vật: “Ngụy Nhân Tông, trong này có 1 tỷ 3 nghìn viên tinh thần thạch, ông đếm đi!”

“CôI”

Ngụy Nhân Tông nhìn chằm chằm vào Vương Quỳnh, không thèm để ý đến chiếc nhẫn trữ vật kia.

Với tài lực của nhà họ Vương, chắc chắn sẽ không thiếu một viên tinh thần thạch nào.

Nhưng mà.

Ông ta không ngờ tới, Vương Quỳnh lại giúp cho Dị Hỏa Tông và Diệp Bắc Minh.

“Vương đại tiểu thư, cô có chắc chắn muốn giúp Dị Hỏa Tông, giúp thằng nhóc này không?”

Sắc mặt Ngụy Nhân Tông nghiêm nghị: “Tôi nhắc nhở 1 câu, đây không phải do nhà họ Nguy tôi nhằm vào Dị Hỏa Tông!”

“Người đứng sau chuyện này, e rằng nhà họ Vương cũng không đắc tội nổi!”

Trong lòng Vương Quỳnh khế run lên, cô ta đương nhiên biết bàn cờ đằng sau Dị Hỏa Tông chứ.

Hít một hơi thật sâu: “Đúng! Nhà họ Vương chúng tôi, đứng về phía Dị Hỏa Tông!”

“Được!”

Ngụy Nhân Tông cười dữ dẫn một tiếng, lấy nhẫn trữ vật lên, đi về phía đại sảnh định rời đi.

Diệp Bắc Minh vội vã đỡ Tề Vạn Hạc đứng dậy: “Cảm ơn cô Vương, ân tình này Diệp Bắc Minh tôi sẽ khắc ghi!”

“Anh Diệp, tiện tay mà thôi!”, Vương Quỳnh cười nhạt nói.

Diệp Bắc Minh gật đầu về phía cô ta: “Sau khi chuyện này kết thúc chúng ta lại nói tiếp, tôi giải quyết chuyện trước mắt đã!”

“Ngụy Nhân Tông, ông muốn cứ như thế mà rời đi sao?” Ngụy Nhân Tông vừa bước ra ngoài đường phố, nghe thấy vậy chợt quay đầu dừng lại, cười như không cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Thằng nhóc, cậu còn muốn thế nào?”

Diệp Bắc Minh nói: “Tinh thần thạch cũng trả rồi, chuyện đại trưởng lão quỳ xuống ông tính sao?”

Ngụy Nhân Tông cười đểu nói: “Ta cũng không bắt ông tay quỳ, là ông ta hèn hạ, chủ động quỳ đấy chứi”

“Qùy xuống, xin lỗi đại trưởng lão!”

Diệp Bắc Minh ra lệnh.

Ngụy Nhân Tông sửng sốt, sắc mặt tối sầm.


Ông ta khế giơ tay lên.

Rầm.

Một âm thanh lớn vang lên, Ngụy Nhân Tông nháy mắt bị ép cho quỳ xuống, đầu gối nổ tung, máu tươi từ trong miệng không ngừng phun ra.

Ông ta kinh hãi nhìn La Thiên ở bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Ngươi ngươi...”