Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh băng.
Tiếng gầm của rồng vang vọng, chín con huyết long nổ tung!
Chín con huyết long nện mạnh lên người gã đàn ông mặc áo bào, ông ta vội vàng dùng hết sức lực chống cự, năng lượng bùng nổi!
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại, lại có chín con huyết long khác ập tới!
Sau hơn mười hiệp, thể lực của gã đàn ông mặc áo bào đã suy kiệt, một mỗi tấc da thịt trên người đều bị vụ nổ của huyết long xé nát!
Thảm hại nằm vật xuống đất: “Diệp Bắc Minh... mày... mày...”
Con huyết long cuối cùng đập xuống, gã đàn ông mặc áo bào liền hóa thành sương máu!
“Kim huynh!” Ông lão cụt tay sợ đến mức gan mật thắt lại!
Đạo đài Luân Hồi có thể khiến chủ nhân khôi phục vô hạn vết thương, thậm chí ngay cả dũng khí tấn công Diệp Bắc Minh cũng đã bay sạch!
Ra tay chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ!
“Cậu Diệp, có gì từ từ nói...”
Còn chưa nói xong.
“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đi!"
Diệp Bắc Minh quát một tiếng.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay thẳng ra ngoài!
“Cậu!”
Ông lão cụt một tay méo mặt kinh hoàng, vội vã ra tay phản kháng. Nhưng hoàn toàn không cản nổi thế công của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục! “AI”
Bị kiếm Càn Khôn Trấn Ngục găm chặt xuống đạo đài Luân Hồi, toàn bộ xương cốt như muốn nổ tung!
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Điều khiến ông ta càng ghê sợ là thanh kiếm dường như mang một loại sức mạnh thần bí đang cấp tốc rút cạn máu tươi cùng sức sống của ông ta!
“Đừng... tôi là trưởng lão của Luân Hồi tông, cậu không thể giết tôi...” Ông lão một tay bám lấy tia hy vọng cuối cùng!
Lúc này ông ta thực sự hoảng sợi
“Tưởng trưởng lão...”
Hàng trăm đệ tử của Luân Hồi tông đứng bên ngoài run sợ chứng kiến cảnh tượng này!
Chỉ trong chớp mắt ông ta đã biến thành một cái xác khô. Diệp Bắc Minh tùy tiện phất tay ấn xuống liền hóa thành bột phấn! Anh giơ kiếm, một bước xông vào trong đám người: “Bây giờ đến lượt các người rồi!”
Các đệ tử của Luân Hồi tông có chết cũng không ngờ tới bản thân vậy mà có ngày luân lạc trở thành mục tiêu bị truy giết của người khác như vậy!
Một lát sau, toàn bộ đệ tử của Luân Hồi tông nối bước nhau ngã xuống!
Đội quân của gia Tộc Tử Kim Hoa tưởng chừng đã rời đi từ lâu nhưng trên thực tế chỉ rút lui hàng trăm dặm.
Một màn hình pha lê khổng lồ hiển thị rõ nét mọi thứ xảy ra ở Thiên Cơ Môn! “Hai Đạo Tôn trung kỳ vậy mà cũng chết thảm dưới tay hắn!”
“May mà bổn công tử thông minh, nếu không người nằm ở đó chính là mình rồi! Thằng nhãi này đúng là quái vật!”
Giọng nói của Uông Hoàn Vũ có chút run rẩy.
Một người bên cạnh hỏi: “Đại công tử, người của Luân Hồi tông đều đã bị tiêu diệt, bây giờ sẽ không còn ai tranh cướp với chúng ta nữa”.
“Hay là ra tay bắt lấy Diệp Bắc Minh?” Bốp!
Uông Hoàn Vũ thẳng tay quăng tới một bạt tai, há miệng chửi té tát: “Mẹ nó! Ông cũng muốn tôi chết có đúng không?”
“Ông tự tin như vậy thì tự mình đi đi, đừng xui dại tôi!”
“Đại công tử...”
Người đàn ông che mặt tỏ vẻ uất ức.
“Giải tán! Trở về gia tộc báo cáo lại cho vài vị lão tổ những chuyện đã xảy ra ở đây,
thằng nhãi này... không phải là người tôi có thể đối phó được..., Uông Hoàn Vũ không muốn chết, cũng tự hiểu rõ tình huống trước mắt.
Diệp Bắc Minh quay lại chỗ mọi người, hỏi: “Nghê Hoàng thế nào rồi?”
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu: “Nội tạng và tim đều vỡ nát hết cả rồi! Sống không nổi nữa!”
“Con nhóc này quá bốc đồng, vậy mà vì con ngay cả Đạo Tôn cũng dám chống lại...” “khốn kiếp!”
Diệp Bắc Minh lửa giận ngập trời phun ra một câu chửi thề.
“Khụ khu... Uống xong Quy Linh đan , mí mắt Nghê Hoàng khẽ giật.
Vừa mở mắt ra khóe miệng liền trào ra một lượng lớn máu đen: “Anh Diệp, anh không sao thì tốt.... Hoàng Nhi...
“Liền... an tâm rồi...." Đầu nhỏ oặt ngang, hoàn toàn mất đi ý thức! “Nghê Hoàng!”
Diệp Bắc Minh rống lên một tiếng: “Tôi không cho phép em chết!”