Lục Tả Xương liếc con trai bên cạnh một cái!
Sắc mặt Lục Hách Tuyên tối sầm, mắt như nổ đom đóm, bờ môi hẳn run cầm cập, xém chút thì tức giận tới mức ngất lịm.
“Không thể nào... tuyệt đối không thể!!!”
“Hạ Nhược Tuyết, sao em có thể có người đàn ông khác? Là giả, đều là giả dối có đúng không, em đang lừa tôi!”
Diệp Bắc Minh ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Hạ Nhược Tuyết, khế cau mày: “Đây là ai?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: "Không liên quan!"
Chỉ ba chữ ngắn gọn đã thành công đả kích Lục Hách Tuyên tới mức phun ra một ngụm máu!
Trước mắt quay cuồng, cả người liền rơi từ trên cao xuống! “Con trai à!” Lục Tả Xương thấp giọng gầm một tiếng, một phát đón lấy Lục Hách Tuyên.
Rồi lại nhìn Diệp Bắc Minh cùng Hạ Nhược Tuyết một cái thật sâu, sau đó quay người liền biến mất.
“Chồng ơi, họ là?”
Hạ Nhược Tuyết lúc này mới chú ý tới mấy người Thiên Cơ lão nhân. Diệp Bắc Minh lần lượt giới thiệu: “Đây là sư phụ của anh!”
“Đây là Hoàng Nhi, cô Hướng và cô Lục”.
Hạ Nhược Tuyết cười dịu dàng: “Chào ba em gái!”
Nói xong lại khẽ nhéo eo Diệp Bắc Minh: “Anh đúng là không ngại nhiều người mà, lại lừa gạt được ba mỹ nhân rồi đúng không?”
“Nghe giọng điệu thì em gái Hoàng Nhi này bị anh tóm được rồi, hai người còn lại thì vẫn đang trong quá trình phát triển?”
Diệp Bắc Minh khóe miệng giật giật: "Lần này thực sự không phải thế!”
“Em còn chưa đủ hiểu rõ anh sao?”
Hạ Nhược Tuyết trừng anh một cái, thân thiện bước tới nắm lấy tay Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi: “Hai em gái à, tên này luôn thích giả vờ vô tội! Thực ra trong lòng lại ôm tâm tư xấu xa, sau khi đánh cắp được trái tim của các em liền thích đi tìm những người phụ nữ khác!”
“Hả?”
Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi hoảng loạn.
Hạ Nhược Tuyết cười hì hì: “Nhưng các em cũng đừng sợ hãi, ít nhất anh ấy vẫn là một người có trách nhiệm!"
“Được rồi, đừng trêu chọc họ nữa!”
“Trên đường tới đây em đã được nghe hết chuyện của đảo Rùa rồi, chỉ cần Thương Khung Kiếm Tông còn thì Luân Hồi tông, Đại Lâm Tự hay gia tộc Tử Kim Hoa gì đó đừng hòng động tới một cọng tóc của anh”.
“Đi, theo em trở về Thương Khung Kiếm Tông!”
Gương mặt Hạ Nhược Tuyết tràn đầy kiêu ngạo giống như nữ hoàng thống trị thiên hạ!
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Nhược Tuyết, Thương Khung Kiếm Tông sẽ nghe. theo lời em sao?”
Hạ Nhược Tuyết cười ngọt ngào: "Chồng à, em hiện tại là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông!”
“Mấy vị lão tổ kia đều rất xem trọng em, chỉ cần em tiến vào cảnh giới Đạo. Tôn, tương lai chính là tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông!”
“Anh với tư cách là người đàn ông của tông chủ còn có thể để mặc người khác ức hiếp sao?”
Trong một căn phòng sang trọng của Thương Khung Kiếm Tông. “A...al AI”
Lục Hách Tuyên vừa mở mắt liền đau khổ than khóc giống như lợn bị chọc tiết: “Là giả! Tất cả đều là giả! Bố, con chỉ là đang nằm mơ thôi đúng không?”
“Hạ Nhược Tuyết vậy mà có đàn ông rồi? Cô ta sao có thể cư xử với tên đàn ông khác như vậy?"
“Cô ta thật chủ động!!! Bố ơi! Con chưa bao giờ thấy Hạ Nhược Tuyết chủ động với một người đàn ông nào như vậy!!!”
"Bố ơi, nói cho con biết, con đang mơ phải không?”
Đạo tâm của Lục Hách Tuyên gần như đã đứng trên bờ vực sụp đổ! Trọn vẹn một trăm năm!
Trong lòng hản chỉ chứa bóng hình của Hạ Nhược Tuyết!
Bốp!
Lục Tả Xương tát hắn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép phẫn nộ rống lên: “Con có thể có chút tiền đồ hơn không? Đúng là thứ vô dụng!”
“Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Có gì tốt đẹp cơ chứ!”
Lục Hách Tuyên lại phun ra một ngụm máu: “Nhưng con thực sự rất thích cô ấy! Bố, con không cam tâm!”
“Kể từ ngày Hạ Nhược Tuyết gia nhập Thương Khung Kiếm Tông, con đã không chạm tới những người phụ nữ khác nữa!”
“Đối tượng trong mỗi giấc mơ đều là cô ấy! Bố, con chỉ muốn cô ấy thôi!”
“Bố, con muốn hắn phải chết!!!”
Lục Tả Xương cười toe toét: "Không cần con yêu cầu! Hắn mang trên mình công thức của Quy Linh đan, còn có cả dị hỏa Phần Thiên Chi Diễm!”
“E rằng người muốn hắn chết không chỉ có con thôi đâu!”
“Lão phu bảo đảm, thằng nhóc này sống không quá ba ngày!"