Màn che hé ra một kế hở!
“Á... đừng mà, đừng, tôi cầu xin anh, đừng mà...”
Giọng nói của Thần nữ Thần Hi run run, xém chút sợ hãi tới phát khóc: “Anh Diệp, cầu xin anh đừng làm như vậy...”
Thông qua khe hở.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh đang ôm lấy hai vai Thần nữ Thần Hi, gần như ngồi xổm trên mặt đất.
Cả người cô ta đỏ lựng vì sợ hãi, hơi run lên! Khuôn mặt đẹp tuyệt trần lại nhợt nhạt vô cùng!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: "Vậy nữ thần chuẩn bị bồi thường cho tôi như thế nào đây?"
Thần nữ Thần Hi nhấc tay, ném thẳng chiếc nhẫn chứa vật sang: “Anh Diệp, đồ trong chiếc nhẫn này đều thuộc về anh, xin anh giơ cao đánh khẽ!”
Diệp Bắc Minh dùng thần niệm quét nhanh qua.
Có đủ loại dược liệu, binh khí, đá tinh thần.
“Được!”
Diệp Bắc Minh tuỳ ý tóm lấy, chặn lấy khe hở trên tấm màn. Đồng thời.
'Vươn tay ném qua một bộ quần áo vào trong: “Mặc vào đi”. Thần nữ Thần Hi cúi đầu nhìn, đây hản là quần áo của anh!
Mùi đàn ông nam tính lập tức phả vào mặt, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô †a thoắt cái đỏ bừng.
Cộng thêm việc cô ta hiện giờ không mảnh vải che thân, khiến cơ thể mỏng manh có một cảm giác dị thường!
Cấp tốc mặc quần áo lên, rồi phất tay, màn che lập tức biến mất! “Mặc quần áo xong rồi à?”
"Thật đáng tiếc... lại không nhìn thấy gì!”
Chỉ còn lại tiếng hô hấp.
Thần nữ Thần Hi lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại giúp tôi?”
“Tôi biết sự trong trắng rất quan trọng đối với một người phụ nữ!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi chỉ là không có tố chất, chứ không phải không có nhân tính!”
“Anh!”
Đôi gò bồng đào tuyết trắng của Thần nữ Thần Hi nhấp nhô dữ dội, hung ác trừng mắt nhìn anh một cái: “Diệp Bắc Minh, anh đợi đó cho tôi! Bổn thần nữ còn chưa xong chuyện với anh đâu!”
Răng ngà nghiến chặt, xấu hổ dậm chân bỏ đi.
“Chúng ta đi!”
Các thế lực khác thấy vậy đều biết không thể tranh giành được Phần Thiên Chi Diễm, đang chuẩn bị quay người rời đi.
Bầu trời bỗng kéo tới đầy mây đen, vô số tia sét thô to tàn bạo bất thình lình giáng về phía Hạ Nhược Tuyết!
“Là lôi kiếp, Hạ Nhược Tuyết sắp đột phá rồi!” Trong mắt Diệp Bắc Minh xẹt qua một tia kinh ngạc xen lẫn vui vẻ. Mọi người trong quảng trường nhanh chóng lùi lại khỏi khu vực này.
Một khi tiến vào phạm vi độ kiếp thì phải cùng người đó trải qua sự giày vò vô cùng đau đớn!
Cùng lúc đó, Hạ Nhược Tuyết cũng đã mở mắt, kiếm Thương Khung xuất hiện trong lòng bàn tay!
Một kiếm chém qua, lôi kiếp rền vang bị chôn vùi!
“Kiếm đạo của ta, vô địch thiên hại"
Chỉ thấy, tại nơi sâu trong lôi kiếp xuất hiện một bóng người!
Ánh mắt ông ta đạm mạc, giống như Thiên đế trên chín tầng mây rũ mắt nhìn xuống chúng sinh, mang đến cho người ta một cảm giác chấn động vô cùng!
“Độ qua kiếp này, ngươi có thể trở thành người kế vị của Kiếm chủ Thương Khung ta, thất bại, tan thành mây khói!”
“Cái gì? Kiếm chủ Thương Khung?”