Giây tiếp theo.
Một giọng nói lạnh buốt vọng tới từ nơi sâu thẳm trên bầu trời: “Dám cả gan thách thức uy nghiêm của bổn tọa? Muốn chết!”
“Trước mặt Diệp Bắc Minh tôi, ông cũng đòi có thứ gọi là uy nghiêm?”
Diệp Bắc Minh không chút khách sáo: “Biết điều thì để người phụ nữ của tôi thuận lợi độ kiếp, nếu không đây không chỉ là kiếp nạn của cô ấy mà còn là của ông nữa đấy!”
Lời này vừa vang, toàn trường như vỡ òal
Như vậy cũng quá ngạo nghễ rồi!
Dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, lôi kiếp cùng mây đen vần vũ lại cuộn dâng!
Hai loại kiếm ý điên cuồng va chạm, lần lượt hóa thành một con lôi long cùng huyết long căn xé lẫn nhau!
Toàn bộ Thương Khung Kiếm Tông rung chuyển kịch liệt, sức mạnh vô tận †ề tựu về phía bầu trời!
Hình thành một vòng xoáy khổng lồ có đường kính hàng vạn mét! Tiếng rồng ngâm tranh đấu vang vọng bên tai không dứt!
Sau một tiếng đồng hồ dài như cả một thế kỷ, một tiếng gầm kinh hãi vang lên: “Tòa tháp này là... sao có thể ở trong tay ngươi... a...”
Bùm!
Vòng xoáy khổng lồ nổ tung, năng lượng mất kiểm soát tàn sát bừa bãi quét xuống, mọi người trên mặt đất đều bị chấn động phải lùi bước liên tục!
Tiếp đó.
Vô số phù văn giáng xuống, giống như sao băng vụt qua dung hòa vào giữa hai đầu lông mày của Hạ Nhược Tuyết!
Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết sáng lên, khí chất đột nhiên thay đổi!
Giống như một tầng giấy cửa sổ bị chọc thủng, áp lực của cảnh giới Đạo Tôn mạnh bạo quét tới!
Toàn bộ vết thương đều khôi phục!
“Đột phá rồi..”
Ánh mắt của người thuộc Luân Hồi Tông, Hỗn Độn Long Tộc, Đại Lâm Tự, gia tộc Tử Kim Hoa đều đổ dồn vào Hạ Nhược Tuyết, cảm nhận được hơi thở
của cô đã trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Cảnh giới Đạo Tôn!
Một bóng người từ trên trời đáp xuống, nguyên vẹn đứng trước mặt Hạ Nhược Tuyết.
“Chồng ơi!” Hạ Nhược Tuyết hưng phấn lao tới, ôm Diệp Bắc Minh thật chặt.
“Tên nhãi ấy vậy mà bình an vô sự?”
"Đây là loại quái vật gì vậy? Với thực lực của một Nhập Đạo nhỏ bé, lại có thể chống chọi với sự chèn ép từ cảnh giới Đạo Tôn?”
Có người đè giọng bàn tán: “Trên người thằng nhãi này nhất định là có bảo. vật!”
“Không nghe thấy tiếng gầm cuối cùng trước khi kiếm ý của Thiên Khung Kiếm chủ biến mất, tòa tháp gì đó sao?”
Gương mặt tuyệt mỹ của Hạ Nhược Tuyết như phủ một tầng sương băng: “Sự việc còn chưa kết thúc mà các vị đại sư đã muốn rời đi rồi sao?”
Cao tăng của Đại Lâm Tự nhíu mày đáp: “Hạ thí chủ có ý gì?”
Hạ Nhược Tuyết cười gằn: “Một đám người xuất gia vì muốn ngấp nghé bảo bối trên người chồng tôi, thế mà bắt tay với Luân Hồi Tông để tới đây dồn ép!”
"Hôm nay, Hạ Nhược Tuyết tôi thứ nhất là vì chồng của mình, Diệp Bắc Minh!”