Đô Đốc Cố Tử Khâm, Yêu Anh Đến Vạn Lần

Chương 2: Ổ Buôn Người




Các người...

Lưu Châu Ly sững sờ, đôi mắt đã trở nên hoang dại. Hai vợ chồng nhà này, à không, chắc chắn họ không phải là vợ chồng trên danh nghĩa, đang phóng tầm mắt độc ác về phía Châu Ly.

- Mày đã biết được bí mật này, thử hỏi chúng tao còn để mày sống sót hay không?

Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi, vươn bàn tay chai sần, chằng chịt vết sẹo về phía cô. Lưu Châu Ly phản ứng rất nhanh, lập tức ngả người ra phía sau ghế phụ, tung chân đạp thật mạnh lên cửa xe oto, toan thừa cơ mà phóng ra bên ngoài.

Thế nhưng, ả đàn bà kia không dễ dàng để cô thoát ra được, lập tức rút từ bên dưới thành xe một chiếc côn sắt, vung lên đập thật mạnh vào đầu Lưu Châu Ly.

Cú đập tàn nhẫn này khiến đầu óc cô tức khắc choáng váng, đau đớn đến ngất lịm, máu tươi trên đỉnh đầu chầm chậm chảy ra, ướt đầm chiếc váy ngủ.

Đến khi Lưu Châu Ly tỉnh lại, bản thân cô đã bị trói ngược hai tay ra phía sau, nằm gục dưới nền đất lạnh lẽo của căn nhà hoang ẩm ướt. Cô đưa mắt nhìn quanh quất, trông thấy nơi này không có bất kì một ai khác ngoài cô. Xem ra, tình hình này rất khó để Lưu Châu Ly có thể an toàn thoát ra bên ngoài.

Cô nhích người từng bước, từng bước tiến đến góc cửa. Cánh cửa sắt nặng trịch được khóa chắc chắn bằng một chiếc ổ lớn, chẳng khác một trại giam khốn cùng, khổ nhục là mấy.

Kể ra thì Lưu Châu Ly cũng không thể ngờ, bản thân cô vừa thoát qua kiếp nạn này thì lại vướng phải một kiếp nạn khác. Ông trời dường như đang muốn trêu ngươi cô.

Bịch... bịch...

Từ phía bên ngoài, bất chợt truyền tới tràng tiếng bước chân rậm rịch, sau đó là âm thanh sột soạt khi tra khóa vào ổ...

Khoảng độ hai phút sau, cánh cửa sắt cuối cùng cũng được mở ra. Thứ ánh sáng chói lóa phả vào gương mặt của cô, khiến cô giật mình lùi lại ra sau mấy bước. Gã đàn ông lái xe lúc trước, bây giờ lại dẫn theo một mụ đàn bà béo tốt, khuôn mặt hằm hằm ghét bỏ, vừa trông thấy Lưu Châu Ly liền đã nhăn mặt, cau mày chép miệng.

- Các cậu không biết đem cô ta đi tắm rửa cho sạch ư? Để bẩn thỉu, hôi hám như thế này, khách mua còn ai dám động tới nữa!

- Kìa bà chị!

Gã đàn ông xoa xoa hai lòng bàn tay, bộ dáng nịnh nọt như chó chực xương, nhìn ngứa mắt vô cùng:

- Em muốn để cho chị xem qua mặt hàng này trước. Nếu ưng, chúng em nhất định sẽ chuẩn bị cho cô ta thật kĩ lưỡng. Chị xem, tác phong làm việc từ xưa đến nay của em đâu phải nói một là hai mà, phải chứ?

Lưu Châu Ly vừa nghe liền đã hiểu, đám người này thực chất bắt cô về đây với mục đích đem bán cho những gã đàn ông ham mê tình dục, có nhu cầu mua gái để thỏa mãn.

Cơ thể nhỏ bé của Lưu Châu Ly lập tức lạnh toát. Cô không mở miệng kêu cứu, cũng không chất vấn bọn chúng. Bởi Lưu Châu Ly thừa biết, cho dù cô có cạy miệng chúng ra để hỏi đi chăng nữa thì đừng hòng chúng chịu thả cô ra ngoài.

Mụ đàn bà giơ tay xem đồng hồ, sau đó hất hàm ra lệnh:

- Đến giờ rồi, mau đem cô ta đi tắm rửa cho sạch!

Cứ như vậy, Lưu Châu Ly bị gã đàn ông tàn nhẫn vác lên trên vai, sau đó đem ném vào trong một căn phòng tắm nhỏ hẹp. Ở đây đã có hai cô gái khác ăn mặc gợi cảm chờ sẵn, gương mặt phá cách nhìn Lưu Châu Ly chằm chặp.

Đợi cho gã đàn ông rời đi, hai cô gái kia mới lên tiếng:

- Cô là lính mới?

- Hỏi làm gì Lạc Tương! Nhìn qua là biết cô bé này vừa bị bắt đến đây không lâu.

Lạc Tương nghe vậy liền gật gù, hết nhìn Lưu Châu Ly bằng ánh mắt thương cảm, sau đó lại thở dài một tiếng. Thông qua hành động của họ, Lưu Châu Ly cũng biết hai cô gái này không phải là người xấu. Do vậy, cô lấy hết can đảm, đánh liều cất giọng hỏi thử:

- Tôi là Lưu Châu Ly, bị gã đàn ông kia bắt đến đây. Xin hỏi hai chị, nơi này có phải là một ổ buôn người hay không?

Hai cô gái nhìn nhau, do dự một lúc rồi chậm rãi gật đầu xác nhận.

- Nếu cô muốn sớm rời khỏi đây, vậy thì hãy ngoan ngoãn giả bộ hợp tác. Chỉ cần cô làm chúng phật ý, chắc chắn sẽ chết không toàn thây.



Lưu Châu Ly cắn chặt môi, bàn tay nắm hờ. Lấy nhu hóa cương, lấy cương hóa nhu, đây chính là điều mà cô cần phải làm trong lúc này.

Đợi đến khi gã đàn ông kia quay trở lại, Lưu Châu Ly đã được tắm rửa vô cùng sạch sẽ. Trông cô lúc này xinh đẹp bội phần, làn da trắng muốt, gương mặt đẹp đến động lòng người.

Gã đàn ông xem chừng vô cùng mãn nguyện, gật đầu thỏa mãn.

- Đi thôi. Tôi dẫn cô đến nơi thử việc!

Mỗi bước Lưu Châu Ly đi, gã đàn ông đều kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt. Cô ngoan ngoãn đi bên cạnh hắn, ánh mắt liên tục lướt dọc quãng đường, ghim lại địa hình nơi đây một cách cẩn thận.

Khu ổ chứa này vô cùng kín đáo, các phòng nối liền nhau, dọc theo suốt hai tầng hành lang, người người đi lại chen chúc. Trước mỗi cửa phòng đều bố trí vài gã thuộc hạ canh giữ nghiêm ngặt.

Xem ra, Lưu Châu Ly muốn thoát khỏi đây cũng không phải là điều dễ dàng.

Gã đàn ông đem Lưu Châu Ly vào một căn phòng nhỏ. Thâm tâm cô bất giác run lẩy bẩy. Đứng trước cánh cửa lớn, Lưu Châu Ly chần chừ không dám mở cửa. Động tác của cô khiến gã đàn ông vô cùng phật lòng. Lông mày hắn bất giác chau lại, sau đó vung tay đẩy mạnh Lưu Châu Ly vào phía bên trong.

Dưới lực đẩy tàn bạo của hắn, Lưu Châu Ly bị ngã chúi xuống mặt đất lạnh lẽo, toàn thân đau buốt ê ẩm. Tuy nhiên, ngay khi cô vừa ngẩng đầu lên quan sát liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi. Trong căn phòng này, ngoài cô ra còn có sự hiện diện của năm gã đàn ông to lớn khác. Tất cả bọn chúng đều đang đứng khoanh tay nhìn Lưu Châu Ly, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm mỏng.

Lưu Châu Ly cứng họng, bàn tay run lẩy bẩy. Cô giật lùi ra sau, sợ hãi đến cực điểm.

- Các người… các người là ai?

Đám đàn ông bật cười như điên dại, sau đó chầm chậm bước đến trước mặt Lưu Châu Ly, nhếch miệng cười khẩy:

-Ồ! Cô gái này vô cùng xinh đẹp đấy. Phúc Kiến quả thật biết chọn hàng cho chúng ta.

Tiếng cười khả ố của bọn chúng vang lên khiến cho Lưu Châu Ly hốt hoảng đến cực độ. Nếu chỉ có một gã đàn ông, cô thừa sức có thể đối phó. Tuy nhiên, trước mặt Lưu Châu Ly lúc này lại là năm gã đàn ông to béo, dù cô có mọc thêm sáu chân, sáu tay cũng đừng hòng chạy thoát.

- Xin các anh hãy tha cho tôi!

Lưu Châu Ly yếu ớt van xin. Thế nhưng, giọng nói tha thiết, cầu khẩn của cô chỉ khiến bọn chúng càng thêm sung sướng và phấn khích.

Ngoan nào! Bọn anh sẽ hầu hạ em hết sức chu đáo! Đảm bảo em sẽ thích, rất thích là đằng khác!

Dứt lời, đám đàn ông ngửa cổ lên trời cười nắc nẻ, sau đó bổ nhào về phía cô. Lưu Châu Ly vội vàng đứng bật dậy, lao đến cửa chính, dùng lực kéo mạnh khóa cửa. Khóa cửa đã bị chốt ở phía ngoài, mặc cho Lưu Châu Ly có la hét thế nào đi chăng nữa cũng không có bất kỳ một ai chịu đứng ra cứu lấy cô.

Cô không ngờ Phúc Kiến lại dám để cô hầu hạ năm gã đàn ông. Thật khốn nạn!

Lưu Châu Ly há miệng chửi thề, thuận tay với lấy chiếc gạt tàn đặt trên bàn kính, hướng về phía bọn chúng mà đập mạnh tới.

Tuy vậy, sức lực của cô không thể chống chọi lại được, rất nhanh chóng toàn bộ tay chân của Lưu Châu Ly liền bị khóa trụ.

- Buông ra!!!

Đám đàn ông đè chặt cô trên giường, sau đó bắt đầu giở trò mơn trớn khắp cơ thể cô. Làn da trắng mịn, thơm dịu khiến bọn chúng mê đắm vô cùng, vật đàn ông đã bắt đầu vươn cao.

Ngoan! Các anh sẽ rất nhẹ nhàng với em. Không đau một chút nào cả!

Xoẹt!

Chiếc áo lụa mỏng màu be của cô lập tức bị xé rách. Khuôn ngực đầy đặn, nảy nở lấp ló sau lớp áo lót như đang kêu gọi bọn chúng. Gã đàn ông đứng đầu há miệng, liếm láp nước bọt trên mép, đoạn vục mặt lên cổ cô mà mút mát.

Hai tay, hai chân Lưu Châu Ly bị giữ chặt đến tê dại. Nước mắt cô chảy ướt đầm ga trải giường, sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.

Ngay khi miệng gã chuẩn bị áp lên môi cô, Lưu Châu Ly liền mở miệng, cắn thật mạnh lên vành tai của gã.



Á...á...á…

Gã rú lên thất thanh, trên tai lập tức chảy xuống một dòng máu tươi.

- Con khốn đáng chết!

Bốp!

Lưu Châu Ly bị tát mạnh, đầu óc liền xây xẩm, choáng váng nằm bẹp trên giường. Cô không thể ngờ bản thân mình có lúc lại rơi vào tình cảnh trớ trêu như thế này. Để giữ tấm thân trong sạch, Lưu Châu Ly sẵn sàng cắn lưỡi chết ngay tại chỗ, tuyệt đối không để lũ cặn bã này sỉ nhục.

Ngay khi Lưu Châu Ly sắp bị chúng lột sạch quần áo, bất ngờ từ phía ngoài cửa phòng chợt vang lên một âm thanh đập phá cực kỳ khủng khiếp. Cánh cửa rung lắc dữ dội, liền sau đó bị đạp tung, vỡ đôi, khói bụi bay mù mịt.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn tường cũ nát, bóng hình người thanh niên cao lớn, dáng dấp vạm vỡ, gương mặt anh tuấn ngạo nghễ đang đứng yên lặng, phóng tầm mắt ghét bỏ về phía bọn họ.

Anh ta đội một chiếc mũ phớt, che kín gần nửa khuôn mặt, trên tay còn lắc lư khẩu súng ngắn vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc súng.

Ngay khi trông thấy anh ta, năm gã đàn ông lập tức đứng phắt dậy, nhặt lấy khăn tắm mà choàng lại thân, hất hàm mắng nhiếc:

Thằng nhóc ở đâu dám phá hỏng chuyện tốt của bọn tao? Mày chán sống rồi ư?

Khóe môi người thanh niên khẽ cong, anh không nói không rằng, trực tiếp mở cò súng, bắn một đường đạn về phía gã đàn ông đang giữ chân Lưu Châu Ly.

Đoàng!

Âm thanh tiếng súng chói tai vang lên, gã đàn ông rú hét ầm ĩ, ôm hạ bộ nằm lăn lóc dưới đất, mồ hôi vã ra như tắm.

Bốn kẻ còn lại sợ hãi xanh mắt, vội vã lách người bỏ chạy. Mặc dù bọn chúng đông người, thế nhưng trên tay lại không có vũ khí, do vậy bọn chúng đều không dại mà dám đối đầu với anh.

Người thanh niên nhìn chằm chằm về phía Lưu Châu Ly, đoạn cởi áo choàng, ném lên người cô, giúp cô che đi thân thể. Cũng may anh đến kịp lúc, nếu không thì…

- Mặc áo lại và đi theo tôi!

Giọng nói của anh trầm thấp, tựa hồ như có như không. Lưu Châu Ly đưa tay quệt nước mắt, sau đó mặc lại áo choàng.

- Cảm ơn anh!

Cô vừa nói dứt câu liền bị vòng tay cứng rắn của anh vươn tới, đem cô vác lên trên vai, sau đó tung người chạy nhanh ra phía ngoài cửa.

- Bắt lấy bọn chúng!

Đám người Phúc Kiến vác súng đuổi theo sát nút. Lưu Châu Ly bị anh vác lên trên vai, sợ hãi không dám cử động. Tác phong của người đàn ông này vô cùng nhanh nhẹn, mặc dù đem cả theo cô, thế nhưng mọi động tác của anh vẫn hết sức thoải mái.

Đoàng… đoàng…

Mỗi một loạt đạn phóng tới, anh đều thành công né tránh, cuối cùng an toàn đem Lưu Châu Ly trốn vào một căn nhà hoang, thành công cắt đuôi được đám người hung hãn.

Lưu Châu Ly ôm ngực thở hổn hển, tóc dài buông xõa trên vai, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

Cô ngửa cổ nhìn về phía anh ta, nhưng chưa kịp nói câu nào, bóng dáng của người đàn ông liền vụt mất.

Anh ta đã bỏ đi!

Phía dưới đất nơi anh ta vừa đứng, Lưu Châu Ly chợt thấy một chiếc đồng hồ màu vàng lấp lánh, bên trên mặt kính khắc đúng duy nhất một chữ "Khâm".

Cô loạng choạng với tay cầm lên xem xét, đoạn nhét chiếc đồng hồ vào trong túi áo, sau đó mệt nhoài mà ngã lịm xuống đất, ngất lịm.