Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng - Miêu Hữu Lưỡng Điều Mệnh

Chương 11: Sư tôn, người thật tốt




Sở Hàn thở dài, sờ sờ đầu Úc Tử Khê: "Con còn nhỏ, lệ khí đừng có nặng như vậy."

[1] 戾气 (Lệ khí): Khí thế lạnh lệ, khí thế lạnh lùng, chỉ trạng thái giận dữ trông rất nguy hiểm.

Tống Cảnh Vân vẻ mặt bất mãn trừng Úc Tử Khê.

Lúc này, Đỗ Vũ Sơn cũng đã sắp đi đến trước mặt bọn họ.

Đỗ Vũ Sơn làm lễ chào Sở Hàn, ấm giọng nói: "Sở tiên sư mạnh khỏe, các vị sư huynh mạnh khỏe."

Sở Hàn nhàn nhạt gật đầu. Đám đệ tử cũng sôi nỗi đáp lễ Đỗ Vũ Sơn, chỉ là có Úc Tử Khê vẫn không nhúc nhích, mặt còn hiện vẻ đề phòng.

Tống Cảnh Vân dùng khuỷu tay huých hắn một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: "Úc sư đệ, đệ thất thần cái gì đấy, đáp lễ đi chứ! Chẳng lẽ đệ muốn đợi hắn về cáo trạng Khương phong chủ, nói rằng Lục Trúc Phong chúng ta không có lễ tiết hả?"

Úc Tử Khê cong cong khóe miệng: "Điều kiện trước tiên để hắn cáo trạng, chính là hắn phải sống sót trở về."

Vẻ mặt này của Úc Tử Khê khiến người ta sởn tóc gáy, Tống Cảnh Vân nổi da gà, lẩm bẩm nói: "Đệ nói hươu nói vượn cái gì đấy, hắn có bị gì đâu, sao lại không thể trở về chứ?"

"Huynh có thấy ai không bị gì mà lại ăn mặc thế không?" Úc Tử Khê khoanh tay, nhàn nhạt nói.

Nghe hắn nói như vậy, Tống Cảnh Vân cũng thấy kỳ lạ. Đỗ Vũ Sơn này đeo mặt nạ, còn mang vuốt bảo hộ, trên cổ còn quấn vải đen, cả người không có chút da nào lộ ra không khí, đúng là người bình thường không ai ăn mặc thế này thật.

"Hai đứa đang nói cái gì đó?" Sở Hàn thấy hai người lẩm bẩm, hỏi.

Úc Tử Khê cong mắt cười với Sở Hàn: "Tụi con có nói gì đâu."

Tống Cảnh Vân: "......" Lật mặt còn hơn lật bánh tráng.

Dương Lăng trả lễ xong, hỏi Đỗ Vũ Sơn: "Đỗ sư đệ cũng ở đây à?"

Đỗ Vũ Sơn gật đầu: "Đến sớm mọi người hai ngày."

Dương Lăng hỏi: "Dám hỏi vì sao Đỗ sư đệ lại xuống núi?"

Đỗ Vũ Sơn lời ít ý nhiều nói: "Việc riêng."

Hắn nhấn mạnh hai chữ "Việc riêng", dụng ý cực kỳ rõ ràng —— Nếu là việc riêng, thì các người không cần hỏi nhiều.

Sở Hàn thấy thế cũng không định hỏi thêm, sau khi tạm biệt, liền mang mọi người lên lầu nghỉ ngơi.

Phòng của Sở Hàn và Úc Tử Khê là căn phòng ở cuối lối rẽ trái trên lầu hai, đẩy cửa, phát hiện đúng là phòng của khách điếm này rất nhỏ, đặc biệt là giường, hai người thì có hơi chật, nếu là ba người cùng ở, chỉ sợ người thứ ba kia đến giường cũng không lên được.

Hai người cất hành lý xong, liền ra hậu viện của khách điếm tắm rửa.

Sở Hàn cảm thấy bản thân y tắm đã đủ lâu, nhưng Úc Tử Khê còn tắm lâu hơn y, y ngồi trên giường đợi nửa canh giờ, Úc Tử Khê mới trở về, trên đuôi tóc còn ướt đẫm nước.

"Không lau tóc à?" Sở Hàn buông quyển sách trên tay xuống.

Úc Tử Khê chậm rì rì đóng cửa lại: "Chưa, chưa kịp lau ạ."

Ngươi tắm rửa suốt một canh giờ, nói chưa kịp lau tóc thì ai tin? Sở Hàn chỉ chỉ giường: "Ngồi xuống đây."

Úc Tử Khê vâng một tiếng, cùng tay cùng chân đi đến mép giường, chọn tư thế vô cùng ngoan ngoãn rồi ngồi xuống.

"Sao mặt con đỏ dữ vậy?" Sở Hàn nhìn gương mặt đỏ như là trét son trét phấn của Úc Tử Khê, hỏi.

"Có, có ạ?" Úc Tử Khê áp mu bàn tay lên má, có hơi hoang mang, hoang mang còn mang theo ba phần đáng yêu.

"Có." Thấy phản ứng này của Úc Tử Khê, Sở Hàn nhịn không được cười ra tiếng.

"Chắc, chắc là do nước tắm nóng quá." Úc Tử Khê yếu ớt nói.

Sở Hàn cầm khăn lên, nhẹ nhàng lau tóc cho Úc Tử Khê, nhớ tới thái độ của Úc Tử Khê đối với Đỗ Vũ Sơn hôm nay, y hỏi: "Có phải con có xích mích gì với Đỗ Vũ Sơn không?"

Hai tay Úc Tử Khê bấu chặt mép giường, im lặng một lát, mới nói: "Chưa từng có xích mích, chỉ là đã từng làm một giao dịch nhỏ."

Sở Hàn: "Giao dịch gì?"

"Chính là con giúp hắn có được thứ hắn muốn, hắn giúp con có được thứ con muốn, giao dịch rất đơn giản, sư tôn đừng để tâm." Bỗng Úc Tử Khê quay đầu, nhìn Sở Hàn: "Hình như sư tôn rất để ý hắn?"

"Ta chỉ mới gặp hắn có một lần, để ý hồi nào?" Sở Hàn mờ mịt.

Úc Tử Khê lấn người về phía Sở Hàn, cong mắt cười nhạt nói: "Không để hắn là tốt rồi, hắn không phải là người tốt lành gì."

Không biết từ khi nào, Sở Hàn đã bị lấn đến góc giường... Y nhìn gương mặt phóng đại của Úc Tử Khê, lòng nói ngươi cũng đâu phải người tốt lành gì.

Lau tóc cho Úc Tử Khê xong, hai người liền nghỉ ngơi.

Buổi sáng ngày hôm sau.

"Úc Tử Khê, con bỏ tay xuống trước được không?" Sở Hàn khó hiểu nhìn Úc Tử Khê nằm bên cạnh mình.

Úc Tử Khê nhanh chóng thu tay về, sau khi đỏ mặt gọi sư tôn, thì lập tức xoay người xuống giường, cũng cầm y phục đứng rất xa, vừa mặc vào, vừa nói: "Sư tôn, con, không phải là con cố ý đâu, tối qua có quạ đen kêu ngoài cửa sổ, tới giờ vẫn chưa dứt, con thấy sư tôn trong mơ cứ cau mày, nghĩ là người bị ồn, nên con mới tự chủ trương che lỗ tai của ngài."

Sở Hàn còn chưa kịp phản ứng, Úc Tử Khê đã giải thích xong.

Sở Hàn: "......" Y biết tối qua có quạ kêu, cũng biết nửa đêm đầu bản thân mình ngủ không ngon, nhưng không phải chỉ là hai lỗ tai thôi sao, che thì che, ngươi kích động như vậy làm gì?

Lúc hai người rửa mặt chảy đầu xong thì đi xuống lầu, thấy có rất nhiều khách nhân bao gồm đệ tử của Lục Trúc Phong đang nằm lê lết ở đại sảnh dưới lầu một, đều đang ngủ gà ngủ gật. Có người sợ gục xuống bàn sẽ không thoải mái, nên mang cả gối xuống đây.

Sở Hàn vừa thấy bọn họ, liền cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Sở Hàn hỏi Tống Cảnh Vân đang nằm trên cái bàn gần nhất: "Sao các con lại ngủ ở đây?"

Tống Cảnh Vân ôm gối nằm gục trên bàn, uể oải nói: "Tối qua có mấy con quạ đen thối kêu ầm ĩ ngoài cửa sổ, tiếng to đã chết, hơn nữa còn kêu một đêm cũng chưa dừng, căn bản là không thể nào ngủ được, à, bây giờ cũng chưa có dừng nữa."

Sở Hàn kinh ngạc: "Cho nên các con không ngủ cả đêm?"


Tống Cảnh Vân nói: "Đúng vậy."

Sở Hàn nhìn Úc Tử Khê. Nếu không phải Úc Tử Khê che lỗ tai cho y, chắc y cũng sẽ là thành viên ngủ bù trong đại sảnh.

Nhưng Úc Tử Khê cũng nghe thấy tiếng quạ, vì sao thoạt nhìn hắn vẫn có tinh thần như vậy?

Dường như Úc Tử Khê đoán được Sở Hàn đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Lực chú ý của con không ở tiếng quạ, nên tự nhiên là sẽ ngủ được."

Giải thích xong, Úc Tử Khê quay đầu hỏi Tống Cảnh Vân: "Tống sư huynh, đệ nghe thấy tiếng quạ đen kêu, là từ gần phòng các huynh truyền tới, nếu huynh bị ồn đến mức ngủ không được, thì sao không trực tiếp mở cửa sổ đuổi nó đi?"

Tống Cảnh Vân trợn trắng mắt với hắn: "Muốn đuổi nó đi thì trước tiên phải tìm xem nó ở đâu, ta mở cửa sổ tìm nó ba lần rồi, cũng chả thấy nó ở đâu cả."

Quạ đen là chim báo tang, cứ kêu cả đêm như thế, chẳng lẽ khách điếm này có người chết ư? Hay là có người sắp chết?

Sở Hàn đang nghĩ, ông chủ chậm rì rì đi ra từ hậu viện, cũng có hai quầng thâm mắt, rất hiển nhiên, ông cũng bị quạ đen ồn ào quấy phá một đêm.

Ông chủ đi vào đại sảnh, bị tình cảnh trước mắt dọa cho hoảng sợ.

Ông chủ vừa đến quầy, Úc Tử Khê liền đi tìm ông. Hai người nói vài câu, sau khi nói xong, sắc mặt ông chủ trắng bệch, trán còn chảy ra mồ hôi, trong ánh mắt toàn là sợ hãi.

"Con nói gì với ông ấy thế?" Sở Hàn hỏi Úc Tử Khê.

Úc Tử Khê cười cười: "Con hỏi ông ấy xem khách điếm có người chết không."

Thiếu niên à, ngươi nói chuyện cũng thẳng thắn quá rồi đó, chỉ riêng thế, cũng đủ làm ông chủ sợ như vậy rồi, Sở Hàn: "Sau đó thì sao?"

Úc Tử Khê: "Sau đó ông ấy nói không có, con liền hỏi vấn đề thứ hai, có phải phòng thứ ba rẽ phải của lầu hai đã trả phòng rồi đúng không."

Sau lưng Sở Hàn lạnh một chút, phòng thứ ba rẽ phải của lầu hai, không phải là phòng cách vách của Tống Cảnh Vân và Dương Lăng sao? Vừa rồi Úc Tử Khê nói tiếng quạ kêu truyền đến từ gần phòng của Tống Cảnh Vân, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến căn phòng sát vách đó?

Úc Tử Khê dựa người vào cột, ôm ngực, ánh mắt liếc nhìn phòng thứ ba rẽ phải của lầu hai: "Ông chủ nói, khách của căn phòng đó đến đây từ nửa tháng trước, nhưng từ ngày thứ ba hắn ở lại đến nay, vị khách này chưa ra khỏi cửa phòng lần nào, nhưng vào buổi tối ngày thứ hai, ông chủ lại tận mắt nhìn thấy hắn đi vào phòng. Hơn mười ngày không ra khỏi cửa phòng, sư tôn không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Sở Hàn nói: "Lỡ đâu lúc hắn đi ra ngoài không có ai thấy thì sao?"

Úc Tử Khê nói: "Được, vậy thì chúng ta tạm thời cho rằng hắn có ra ngoài, nhưng không ai nhìn thấy hắn."

Úc Tử Khê dừng một chút, bỗng hắn nhón chân tiến đến bên tai Sở Hàn, nhỏ giọng nói: "Vậy~ sư tôn đoán thử xem vị khách kia tên là gì."

Nếu bảo y đoán, vậy thì chắc chắn là y có quen người này, chắc chắc Úc Tử Khê cũng biết, hơn nữa chỉ nhìn vẻ mặt này của Úc Tử Khê, Sở Hàn cũng có thể đại khái đoán được đó là ai: "Trương Phong?"

Úc Tử Khê nở một nụ cười xán lạn với Sở Hàn: "Sư tôn thật thông minh."

Được khen, nhưng Sở Hàn lại không vui chút nào, y vẫn luôn cho rằng đuổi Trương Phong xuống núi, làm hắn không có cách nào tham gia lần lịch luyện này, sau đó lại bảo vệ Úc Tử Khê trong rừng Thạch Thi, vậy thì điểm cốt truyện thứ nhất có thể dễ dàng vượt qua, chỉ là không ngờ rằng... Sao Trương Phong lại xuất hiện?

Úc Tử Thê thấy sắc mặt Sở Hàn không được tốt lắm, lo lắng hỏi: "Sư tôn không thoải mái ạ?"

"Không có." Sở Hàn, "Vì sao con lại chú ý đến căn phòng đó?"

Úc Tử Khê: "Thính lực của con tương đối tốt, mặc dù cách khá xa, nhưng con vẫn có thể nghe thấy nơi phát ra âm thanh. Mà trận quạ kêu tối hôm qua, thật ra không phải truyền từ ngoài cửa sổ đến, mà là truyền ra từ trong phòng ra."

Sở Hàn: "Phòng của Tống Cảnh Vân sát bên, buổi tối Tống Cảnh Vân mở cửa sổ ít nhất ba lần, cho dù thính lực của nó không tốt, thì cũng có thể nghe ra."

Úc Tử Khê chớp chớp mắt: "Bởi vì quạ đen bình thường sẽ không xuất hiện trong phòng, cho dù bọn họ có nghe ra được âm thanh có vấn đề, thì cũng sẽ không để ý, hơn nữa ngoài cửa sổ của hai căn phòng đều có mấy cây đại thụ làm nhiễu, dù cho bọn họ có nhận thấy có gì đó không đúng, thì cũng sẽ hoài nghi là do bản thân nghe nhầm."

Mặc dù Úc Tử Khê giải thích nhiều như vậy, nhưng Sở Hàn cảm thấy nguyên nhân vẫn là do Tống Cảnh Vân và Dương Lăng tương đối trì độn...

"Vừa rồi con có nhìn danh sách của khách điếm này, thấy ngoại trừ chúng ta và Trương Phong ra, còn có sáu vị khách khác ở trọ, nhưng..." Úc Tử Khê chỉ chỉ đám khách đang nằm bò trên bàn, "Trong đại sảnh chỉ xuất hiện có năm vị."

Sở Hàn nhìn khắp đại sảnh, hiểu ngay: "Đỗ Vũ Sơn không có ở đây!"

Úc Tử Khê gật đầu: "Vừa rồi con có hỏi ông chủ, ông ấy nói phòng của Đỗ Vũ Sơn chếch một bên so với phòng của Trương Phong, con cảm thấy đây không phải là trùng hợp."

Tuy rằng Sở Hàn cũng cảm thấy vậy, nhưng y vẫn muốn nói, một người qua đường Giáp không xứng có tên như Đỗ Vũ Sơn sao lại có nhiều đất diễn như vậy? Làm người qua đường Giáp không tốt sao? Sợ chưa đủ loạn à...

Sở Hàn và Úc Tử Khê cùng xem lại suy đoán, đại khái đưa ra một kết luận —— Có thể khiến quạ đen kêu cả đêm, tám phần là Trương Phong lành ít dữ nhiều, hơn nữa có lẽ Đỗ Vũ Sơn có liên quan đến chuyện này.