Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng - Miêu Hữu Lưỡng Điều Mệnh

Chương 13: Sư tôn, ăn hạt dưa đi ạ




Rời khỏi tiệm hoàng thánh, Sở Hàn và Úc Tử Khê liền đi về phía miếu hoang đổ nát ngoài rừng Xác Đá.

Ngôi miếu ấy nằm ở ngoại ô thành Tây, vị trí rất hẻo lánh, cũng rất hoang vắng, có lẽ là do rừng Xác Đá nhuộm máu, không khí của cả ngôi miếu hoang cứ âm u, vừa nhìn đã biết đây không phải là nơi tốt đẹp gì.

Hai người đi vào miếu, tức khắc bị bụi bặm làm cho sặc.

"Cứ vào ngày mười lăm mỗi tháng sẽ có người lại đây mà sao vẫn có nhiều bụi dữ vậy, không có ai quét dọn à?" Úc Tử Khê duỗi tay phẩy phẩy bụi bặm lơ lửng trước mắt, cau mày nói.

Sở Hàn dùng tay áo che mũi lại: "Miếu này không phải là nơi tốt lành gì, những người tới đưa tế phẩm chỉ hận không thể vứt tế phẩm xuống đất rồi bỏ chạy nên sẽ không có ai đến quét dọn."

Hai người đi quanh miếu hoang một vòng, không phát hiện có gì khác thường.

Hôm nay là ngày mười lăm, hoàng hôn vừa xuống, tên tiều phu kia liền sẽ được đưa đến đây làm tế phẩm, Sở Hàn quyết định xem tình hình trước rồi nói tiếp.

Chạng vạng, mặt trời lặn đằng Tây, trăng treo đầu cành.

Trên con đường đất duy nhất dẫn đến miếu hoang đổ nát truyền đến tiếng bước chân. Bốn gã tu sĩ áp giải tên tiều phu ban ngày đi về phía bên này. Hai mắt tiều phu vô thần, cả người như thể mất hồn, ngơ ngơ ngác ngác, mấy gã tu sĩ đẩy hắn ta một cái, hắn ta liền lảo đảo đi về phía trước hai bước, không đẩy hắn ta liền không nhúc nhích đứng yên tại chỗ.

Sở Hàn và Úc Tử Khê trốn phía sau đống gỗ mục cạnh miếu hoang, đúng như Sở Hàn dự liệu, sau khi bốn gã tu sĩ kia đưa tiều phu đến miếu hoang thì lập tức co cẳng chạy trốn, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tên tiều phu kia dựa vào thùng công đức phủ đầy tro bụi, ngây ngốc nhìn mái nhà một lát, sau đó bụm mặt khàn giọng khóc.

Hắn ta mới khóc được một nửa, Sở Hàn đã nghe không nổi nữa, xuất hiện nói: "Đừng khóc nữa."

Tiều phu vừa thấy y, lập tức lăn một vòng tại chỗ, co người lại, hoảng sợ mang theo kinh ngạc: "Ngươi ngươi ngươi là ai?!"

Vào giờ này, có thể thoải mái xuất hiện ở đây ngoại trừ tà ma trong rừng Xác Đá ra thì sẽ không còn ai khác, nhưng... Sao tà ma này trông đẹp thế? Thoạt nhìn còn tỏa ra một luồng tiên khí nữa chứ.

Khi Úc Tử Khê bước ra từ sau lưng Sở Hàn, tiều phu càng kinh ngạc, tà ma này không chỉ có một con! Mà còn đều đẹp ơi là đẹp!

Sở Hàn không nói chuyện, lặng lẽ lấy kiếm trúc ra, khẽ vung một cái rồi buông tay cầm kiếm xuống.

Tiều phu nhắm mắt la to: "A a a a a a ——"

"Ngươi la cái gì? Ồn muốn chết!" Sở Hàn lạnh lùng nói.

Tiều phu cũng không để ý đến y, tiếp tục a a la to.

"Câm miệng!" Sở Hàn nâng kiếm trúc lên, trực tiếp quất một cái lên lưng của tiều phu, thành công khiến hắn ta im lặng.

Một kiếm này của Sở Hàn không nhẹ nhưng cũng thực sự quất cho tiều phu tỉnh táo lại, tiều phu nhìn đôi tay đã có thể tự do cử động của mình mới nhận ra một kiếm vừa rồi của Sở Hàn không phải là muốn giết hắn ta mà là muốn chém đứt sợi dây thừng trói hai tay hắn ta, nhưng... Khí thế lúc xuống tay rõ ràng là muốn ăn thịt người mà.

Sở Hàn nói sơ sơ lai lịch của mình và Úc Tử Khê cho tiều phu biết, sau khi nói xong, tiều phu cũng lộ ra vẻ mặt y chang với vẻ mặt của chủ tiệm hoành thánh.

Sở Hàn tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói: "Ta không quan tâm Đỗ bô lão kia nói cái gì, nhưng Vân Xuyên bọn ta không phải núi hoang, hơn nữa còn có rất nhiều tiền, cũng rất lợi hại, cám ơn."

Tiều phu nuốt nước miếng, người của Vân Xuyên có tiền hay không, có lợi hại hay không thì hắn ta không biết, nhưng hẳn là tính tình không được tốt lắm.

Tế phẩm đã được đưa đến, tà ma có thể tới đây bất cứ lúc nào. Sở Hàn bảo Úc Tử Khê ra ngoài cửa canh chừng, lúc Úc Tử Khê đi ra ngoài, còn đưa cho Sở Hàn một bao hạt dưa: "Sư tôn vừa ăn vừa hỏi đi ạ."

Ỏ, ngươi đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của vi sư mà.

Sở Hàn tìm một ụ gỗ ngồi xuống, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi tiều phu: "Không nhiều lắm đâu, chỉ có ba vấn đề thôi. Thứ nhất, đám tà ma kia trông như thế nào?"

Tiều phu lắc đầu: "Chưa từng thấy bao giờ, người thấy đều chết cả rồi."

Sở Hàn ừm một tiếng: "Thứ hai, nếu trong trấn không được yên ổn thì sao các ngươi không dọn đi nơi khác?"

Tiều phu cười khổ: "Nếu đi được thì ai mà không muốn đi chứ?"

Sở Hàn nghi hoặc nói: "Ý của ngươi là gì?"

Tiều phu thở dài: "Ngay từ lúc trong trấn xảy ra chuyện, đúng là có người định dọn đi thật, nhưng một ngày trước khi bọn họ dọn đi, bọn họ đều biến thành đá hết!"

"Nói cách khác, chỉ cần có người muốn rời khỏi trấn nhỏ này thì sẽ chết ngay lập tức?" Sở Hàn hỏi.

Tiều phu gật đầu: "Thật ra không chỉ có người trong trấn không ra ngoài được mà người ngoài vào trấn cũng không ra được."

Nói xong câu này, tiều phu thương tiếc nhìn Sở Hàn: "Các ngươi cũng thật là xui xẻo, xuống núi lịch luyện thì đi chỗ nào chả được, cứ một hai phải tới chỗ này."

Lòng Sở Hàn nói ta cũng đâu có muốn đến đây, nếu không phải cần phải dẫn vị ngoài cửa vượt qua phó bản thì ta có điên cũng không lội qua vũng nước đục này.

Sở Hàn cắn hạt dưa xong, phủi phủi cổ tay áo: "Yên tâm, bọn ta không chết được đâu." Nhất là cái vị ngoài cửa ấy.

"Tử Khê, ta..." Sở Hàn chưa kịp nói xong, Úc Tử Khê đã đi vào.

Úc Tử Khê hỏi: "Sư tôn ăn hạt dưa xong rồi ạ?"

Sở Hàn gật đầu, đang muốn hỏi hắn rằng còn hạt dưa hay không thì Úc Tử Khê đặt vào tay y một túi tiền: "Có... Có vỏ thì không có, chỉ còn cái không vỏ thôi."

Sở Hàn ngơ ngác: "Là con tách vỏ hả?"

Úc Tử Khê gật gật đầu, sau đó lại chạy ra ngoài giữ cửa.

Nhìn bóng lưng của Úc Tử Khê, Sở Hàn bỗng cảm thấy túi tiền trên tay cực kỳ nặng nề.

Sở Hàn không ăn mà buộc miệng túi tiền lại, bỏ vào y phục.

Tiều phu thấy vậy, ngạc nhiên nói: "Đồ nhi của ngươi tách vỏ cho ngươi mà sao ngươi không ăn?" Không phải là vừa rồi còn ăn rất vui vẻ sao...

"So với ăn hạt dưa," Sở Hàn nhàn nhạt nói, "Ta càng thích cắn hơn." Hạt dưa không vỏ thì mất tinh túy rồi còn đâu~

Tiều phu: "......"

"Ta đang đói, nếu ngươi không ăn thì có thể chia cho ta một chút được không? Ta sắp chết rồi, tốt xấu gì cũng đâu thể làm quỷ chết đói được, đã vậy trời còn lạnh thế này nữa." Tiều phu trông mong nhìn vị trí Sở Hàn cất túi hạt dưa.

"Cái này là tách vỏ cho ta." Sở Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn tiều phu, nháy mắt đã kéo đề tài trở lại, "Vấn đề thứ ba, rốt cuộc Đỗ bô lão là ai?"

Đột nhiên tiều phu như chịu phải kích thích, đấm thùng công đức một đấm: "Ông ta không phải là người!"

Sáng nay lúc chạy trốn tiều phu cũng có nói những lời này. Sở Hàn nói: "Vì sao lại nói ông ta không phải là người? Là ngươi tận mắt thấy hay là có bằng chứng gì?"

Tiều phu hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đã bao giờ thấy một ông già đầu tóc hoa râm, khuôn mặt nhăn như vỏ cây mà lưng thì thẳng hơn thanh niên chưa? Hơn nữa vào nửa đêm hôm đó ông ta còn kéo một bao tải ra sau hẻm, ta thấy hết! Cũng bởi vì ta phát hiện ra bí mật đó của ông ta nên lần này ông ta mới cố ý lấy ta làm tế phẩm, ta đều biết hết!"

Sở Hàn duỗi tay ngăn lại: "Nửa đêm kéo bao tải... Có thể nói rõ hơn một chút được không?"

"Dù sao thì cũng phải chết, có cái gì mà không thể nói chứ." Tiều phu phỉ nhổ, "Đó là chuyện nửa tháng trước. Gia đình của ta mới có thêm một đứa con gái, số tiền mà ta đốn củi kiếm được không đủ chi tiêu nên ta mới nhận thêm việc gõ mõ, giúp đỡ cho sinh hoạt gia đình. Tuần đêm mà, giờ nào gõ nơi nào đều có quy định, như đầu giờ Tý đến cuối giờ Sửu, ta cần phải đi trấn Tây, mà đầu giờ Sửu đến cuối giờ Dần, ta cần phải đi trấn Nam, nhưng đó là lần đầu ta làm việc, nên nhớ nhầm, mới qua giờ Tý ta đã đi trấn Nam trước. Sau đó ta liền thấy Đỗ bô lão kéo một cái bao tải lén lút ra khỏi khách điếm."


"Khách điếm nhà ai?" Sở Hàn hỏi.

Tiều phu nói: "Chính là khách điếm lớn nhất trấn Thiên Thủy, hơn nữa nhà họ cũng là khách điếm duy nhất trong trấn Nam."

Đó không phải là nơi Sở Hàn đang ở sao! Trương Phong cũng ở đó, hơn nữa cũng là biến mất vào nửa tháng trước... Sở Hàn chợt có suy nghĩ không tốt, thứ bên trong cái bao tải đó, có khi nào là Trương Phong không?

Tiều phu tiếp tục nói: "Lúc ấy ta cảm thấy rất kỳ lạ nên có lén đi theo ông ta, theo đến tận giao lộ của đường đất nhỏ trước ngôi miếu hoang này."

Dù rằng đường đất vừa dài lại khúc khuỷu nhưng cũng không có rẽ nhánh nào khác, hơn nữa ở cuối đường đất chỉ có căn miếu hoang này, lại đi về phía trước thì chính là rừng Xác Đá!

Cho nên Đỗ bô lão kéo cái bảo tải đó đi đâu đã quá rõ ràng.

Đỗ Vũ Sơn, Đỗ bô lão... Sở Hàn cảm thấy giữa hai người này có một loại liên hệ vi diệu nào đó, tạm thời vẫn không thể nói lí do vì sao, chỉ đơn thuần là do trực giác mà thôi.

Đúng lúc này, Úc Tử Khê bỗng nhiên đi vào: "Sư tôn, có người tới."

Vừa nghe lời này, tiều phu liền rùng mình một cái: "Là tà, tà ma hả?"

"Tám phần là vậy." Sở Hàn lấy vỏ kiếm chọc chọc tiều phu, "Chờ lát nữa thứ kia đi vào, ngươi bình tĩnh một chút, cố gắng xác nhận thử xem thân phận của nó là gì."

"Xác nhận thân phận? Ta sắp chết rồi đấy!" Tiều phu cảm thấy Sở Hàn đang nói đùa.

"Yên tâm, sẽ không để ngươi chết đâu." Sở Hàm bấm quyết, một bé Phù nhân nho nhỏ thò người ra khỏi lòng ngực Sở Hàn, duỗi người rồi bỗng chốc nhảy xuống mặt đất.

Phù nhân nhỏ dụi mắt: "Chủ nhân gọi ta ra có gì không?"

Sở Hàn chỉ chỉ tiều phu, nói với bé Phù nhân: "Giấu hơi thở, chui vào y phục của hắn ta đi."

Phu nhân nhỏ nhấc cái chân giấy mập mạp đến bên người tiều phu, ghét bỏ nói: "Trên người hắn ta có mùi nước tiểu của trẻ con, ta không đi đâu."

Giọng sữa của bé Phù nhân vừa dứt, Sở Hàn liền trực tiếp nhấc chân đá nó vào trong y phục của tiều phu.

Tiều phu kinh hoảng vỗ ngực của mình: "Đây là thứ gì vậy?"

"Đồ bảo mệnh đấy." Sở Hàn lạnh lùng nhìn hắn ta, "Không muốn chết thì đừng có lộn xộn."

"Sư tôn, thứ đó sắp tới rồi!" Úc Tử Khê hạ giọng.

Cạnh hòm công đức là tượng Phật ngã đổ, hẳn là phía sau có thể trốn được, Sở Hàn không nói hai lời, y thu hơi thở lại rồi kéo Úc Tử Khê ra sau tượng Phật.

Có điều không gian giữa vách tường và tượng Phật lại hẹp ngoài dự đoán...

Sở Hàn cúi đầu, nhìn Úc Tử Khê dán vào người mình, trái tim đập thình thịch... À không, hình như trái tim đang nhảy điệu disco đó không phải là của y, mà là của Úc Tử Khê, hơn nữa còn càng ngày càng đập nhanh.

Chẳng lẽ hắn không thoải mái? Sở Hàn đang định hỏi, nhưng vừa định mở miệng thì ngón trỏ của Úc Tử Khê đã nhẹ nhàng ấn lên môi y.

Úc Tử Khê làm khẩu hình miệng với y: "Thứ đó tới rồi."

Sở Hàn chớp chớp mắt, y bảo bản thân đã biết.

Cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, người nọ đi vào miếu hoang.

Một lát sau, một giọng nói quen quen truyền vào tai Sở Hàn: "Ngươi chính là tế phẩm tháng này?"

Tiều phu cưỡng ép bản thân bình tĩnh, nói: "Phải, ngươi, ngươi là ai?"

Người nọ trầm mặc một lát, mới khẽ cười nói: "Giờ này mà còn có người tới đây à?"

Dường như tiều phu cũng đã nhận ra chỗ kỳ lạ, hắn ta nói: "Ngươi, hình như giọng của ngươi rất quen thì phải."

Người nọ dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt nã sắt của mình: "Mặt của ta ngươi càng quen hơn."

"Thật sự là ông?" Bỗng nhiên tiều phu nhận ra gì đó, cao giọng hỏi.

"Là ta." Người nọ hờ hững nói, "Thật ra tháng này đã có người thay thế cho ngươi rồi, nhưng ngươi thấy thứ không nên thấy, dù ta có muốn giữ ngươi cũng không giữ được."

Đúng lúc này, sau tượng Phật đột nhiên truyền ra tiếng vải vóc cọ xát vào nhau.

Giờ phút này, trong không gian chật hẹp chỉ cần động một chút là sẽ ma sát với đối phương, Sở Hàn đang nỗ lực xoay người, ý đồ xác nhận xem người đi vào miếu và người mà y đoán có phải là cùng một người hay không.

"Sư tôn... Người đừng lộn xộn nữa." Úc Tử Khê bụm mặt, lỗ tai vừa đỏ lại vừa nóng.