Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng - Miêu Hữu Lưỡng Điều Mệnh

Chương 21: Đồ Nhi, ta ôm con




"Sư tôn y, y đối xử với con rất tốt." Úc Tử Khê thoáng nhìn Sở Hàn, ánh mắt vừa giao nhau là nhanh chóng cúi đầu, tai hiện lên hai vệt đỏ ửng khó phát hiện.

Sở Hàn lạnh nhạt nhìn Khương Tuyệt: "Khương Tú Văn, ngươi nghe thấy chưa? Nếu ngươi chưa nghe rõ thì ta không ngại thuật lại lần nữa đâu."

"Đã nói là đừng có gọi ta bằng cái tên này, ngươi muốn chết à!" Mặt Khương Tuyệt tối sầm, khinh thường nói: "Vả lại nghe được thì đã sao, có ngươi ở đây đương nhiên là hắn sẽ không dám nói thật rồi."

"Lười tranh luận với ngươi." Hôm nay đến lượt Khương Tuyệt và Lục Quân Tiềm trông coi đại điện, không có chuyện gì liên quan đến Sở Hàn, y quay đầu nói: "Tử Khê, đi thôi."

Úc Tử Khê khẽ đứng dậy, nhưng chân không có sức lực nên nhất thời lại ngồi về mặt đất.

Sở Hàn hoảng sợ, vội đi đến cạnh hắn: "Sao thế?"

Úc Tử Khê thấp giọng nói: "Chân đồ nhi có hơi tê."

Sở Hàn: "......"

Kết cục của việc ai gối tê chân ai, Sở Hàn vẫn giác ngộ được.

Y vòng một tay qua nách Úc Tử Khê, một tay luồng qua dưới đầu gối của hắn, nhàn nhạt nói: "Ôm chặt ta."

Úc Tử Khê kinh hoảng a một tiếng, muốn từ chối nhưng cả người đã bị Sở Hàn ôm vào lòng.

Úc Tử Khê lúng túng: "Sư tôn, không, không cần đâu ạ, con chỉ cần nghỉ một lát là hết rồi."

"Ôm chặt ta." Sở Hàn lặp lại lần nữa.

Úc Tử Khê nhìn đôi mắt của Sở Hàn, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trong chốc lát mới chậm như rùa vòng tay qua cổ Sở Hàn.

"Ngoan." Sở Hàn cười cười, bế Úc Tử Khê ra khỏi đại điện.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Khương Tuyệt hừ lạnh: "Coi như y có lương tâm."

Lạc Trường Ca lấy một quả táo từ trong cống phẩm trước linh vị, lau lên y phục, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Lương tâm thì có đấy, nhưng chân tê thì cần phải ôm à? Không phải đỡ với cõng tiện hơn ôm rất nhiều sao?"

Khương Tuyệt lạnh lùng nhìn Lạc Trường Ca: "Ngươi thì biết cái gì, đây là thái độ! Thái độ đó hiểu không? Y gối đầu làm chân người ta tê rần rần, ôm người ta về là đương nhiên. Ai như ngươi, đệ tử trên phong của ngươi bị bong gân, ngươi không ôm cũng không cõng mà còn đứng một bên nhìn, đúng là tâm địa tàn độc."

"Ngươi nói thế làm ta có tí không vui nha, tình huống của hai bên hoàn toàn khác nhau mà." Lạc Trường Ca thanh minh, "Cái vị bị bong gân chân của phong ta là con gái, mới mười sáu mười bảy tuổi, đương độ thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu, một tên đàn ông như ta đi đỡ con bé thì chắc chắn là có rất bất tiện, hơn nữa ta còn đẹp như vậy, sợ là ta sẽ làm con bé có tâm tư không nên có mất."

Khương Tuyệt: "Chỉ bằng ngươi?"

Lạc Trường Ca không phục: "Ta thì sao? Tốt xấu gì thì ta cũng là nhã sĩ có đủ lục nghệ, sao có thể so với mãng phu tú tài nửa đường tu tiên như ngươi chứ?"

"Lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, viết chữ, tính toán, có loại năng lực nào của ngươi mà không qua quít kém cỏi chứ? Còn không biết xấu hổ nói lục nghệ của mình đều có, mặt ngươi cũng dày quá rồi đấy!" Khương Tuyệt trợn trắng mắt.

....

Hai người ngươi tới ta đi không ai nhường ai, mãi đến khi tu sĩ ngoại môn vào phúng viếng cũng chưa dừng lại.

Ngày giỗ của Đạp Tuyết diễn ra trong bảy ngày, sau bảy ngày, Đạp Tuyết Phong dọn bài trí của linh đường đi, thang núi phủ tuyết hàng năm lại trở nên hiu quạnh, mười ngày nửa tháng cũng không thấy một ai.

Ngày này, Lạc Trường Ca cầm một tấm mật thư vội vàng đi vào Lục Trúc Phong.

Thư truyền đến từ quận Cổ Lăng, trong thư viết: Trong lúc bá tánh trong quận đào giếng ở ngoại ô đã đào được một hài cốt không hoàn chỉnh, hài cốt này rất tà, khí đen bao trùm quanh thân, phàm là người tới gần ắt sẽ điên, không quá ba ngày chắc chắn sẽ chết.

Dựa theo lời này, chỉ cần không đến gần bộ hài cốt đó thì tính mạng không có gì đáng lo.

Nhưng vào hai ngày trước, một trong những bá tánh sống ở ngoại ô, thế mà lại có người nhiễm bệnh điên, cũng không quá ba ngày sau, thình lình chết bất đắc kỳ tử trong nhà.

Vài tán tu lớn gan mạo hiểm đi điều tra quanh hài cốt, phát hiện có nguồn nước cách bộ hài cốt kia không quá một trượng, họ đào dọc theo nguồn nước, phát hiện nguồn nước này vậy mà lại thông với nguồn nước mà bá tánh quận Cổ Lăng dùng hằng ngày!

Nghĩ đến oán khí nồng đậm trên bộ hài cốt đó, thấm vào đất đai cũng xâm nhiễm vào nguồn nước của quận mới khiến người không đến gần khí đen cũng nhiễm bệnh.

Trước mắt, tuy rằng tốc độ thẩm thấu của khí đen rất chậm, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy thì toàn quận Cổ Lăng, hay thậm chí là thành trấn quanh quận Cổ Lăng sớm muộn gì cũng sẽ gặp tai ương.

Quận thủ [1] không còn cách nào khác, đành phải đến Vân Xuyên xin giúp đỡ.

[1] 郡守 (Quận thủ): Quan chức cao cấp tỉnh của Trung Quốc. Hình như là quận trưởng thì phải (?)

Đọc thư xong, Sở Hàn cau mày: "Thứ đó thật sự tà như vậy?"

Lạc Trường Ca lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng dựa theo lời trong thư thì từ lúc phát hiện thứ đó đến nay, tuy chưa được nửa tháng nhưng toàn quận Cổ Lăng đã có trên dưới một trăm người chết, ta đoán rằng thứ này không phải là thứ gì bình thường."

Sở Hàn gấp thư lại: "Chưởng môn nói gì?"

"Còn có thể nói gì chứ." Lạc Trường Ca thở dài, chỉ bản thân, chỉ chỉ Sở Hàn, rồi lại chỉ chỉ hướng Tung Hoành Phong, "Có khi nào gặp mấy việc khó giải quyết mà người đi không phải là ba chúng ta không?"

Mười hai phong của Vân Xuyên vốn có mười hai vị phong chủ, nhưng Mộ Khinh Yên của Trần Phong và Xuân Sơn Đạp Tuyết của Đạp Tuyết Phong đã vẫn đạo từ lâu, đặc biệt là Mộ Khinh Yên đã mất hơn trăm năm. Mà trong mười hai vị còn lại, luận về kiếm thì không ai bằng Khương Tuyệt, luận về khí thì không ai bằng Lạc Trường Ca, luận về phù thì Sở Hàn càng là việc nhân đức không nhường ai hạng nhất, người tài giỏi thường làm nhiều việc, bọn họ không đi thì ai đi?

Sở Hàn nói: "Khi nào xuất phát?"

Lạc Trường Ca nghiêm mặt nói: "Chuyện này là chuyện khẩn cấp, xuất phát ngay lập tức."

Lời này cũng không phải là nói khoác, dù cũng đúng như lời trong thư nói, oán khí thấm vào nguồn nước, tùy theo thời gian khuếch tán, nếu bọn họ đến trễ một ngày thì không biết lại có bao nhiêu người chết, tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách.

Dù rằng biết chuyến này không thể không đi, nhưng Sở Hàn vẫn có hơi lo lắng.

Bởi vì đi chuyến Cổ Lăng này xong, Úc Tử Khê sẽ hoàn toàn hắc hóa.

Trong nguyên văn, nguyên chủ cặn bã biết Cổ Lăng có rất nhiều nguy hiểm nên cố ý mang Úc Tử Khê theo, cũng đẩy Úc Tử Khê vào hố phát hiện hài cốt.

Lúc đó tu vi của Úc Tử Khê không cao, căn bản là không thể nào ngăn cản oán khí mãnh liệt như thế, vào hố xác, những oán khí đó bao vây hắn, theo da dẻ thấm vào xương thịt.


Úc Tử Khê biết rõ, một khi bị oán khí xâm nhiễm đều sẽ điên trước chết sau. Nhưng hắn không muốn điên, càng không muốn chết, vì thế dùng mọi cách áp chế, cho dù là tự mình hại mình.

Nhưng những hài cốt này âm tà tột cùng, trong quá trình áp chế, luồng oán khi đó như chó điên đấu đá lung tung trong người Úc Tử Khê, không ngừng ăn mòn gân mạch của hắn, tấn công đan phủ, cả người Úc Tử Khê đau đến muốn nổ tung, nhưng dù là như thế hắn vẫn chịu được ba ngày.

Ba ngày sau, nguyên chủ thấy hắn không phát điên, trong lòng rất không vui, bởi vì hắn không điên đồng nghĩa với việc hắn khống chế được oán khí trong cơ thể, cũng sẽ không vì vậy mà bỏ mạng.

Có điều nếu nguyên chủ đã dám đẩy Úc Tử Khê vào hố xác thì cũng không ngại làm chút chuyện khác.

Giày vò ba ngày, gần như hao mòn gần hết tinh lực của Úc Tử Khê. Nguyên chủ liền nhân lúc đó, trước tiên mượn oán khí còn sót lại trong cơ thể mê hoặc ý thức của hắn, sau đó dùng phù khơi dậy sát ý cuồng bạo trong lòng Úc Tử Khê. Cũng chính vì nguyên nhân này mới xảy ra chuyện kinh hãi thế tục, Úc Tử Khê tàn sát hơn một nửa bá tánh trong quận Cổ Lăng chỉ trong một đêm!

Nhưng bởi vì bị oán khi mê hoặc nên ở trong mắt Úc Tử Khê, hắn chỉ đang giết một đám ác linh đang có ý đồ công kích hắn. Mãi đến sáng ngày hôm sau, khi hắn cầm thanh kiếm máu chảy đầm đìa chảy về khách điếm, cảnh sắc trước mắt vẫn trống rỗng, nhìn người không ra người mà nhìn vật cũng không ra vật.

Đến khi hắn tỉnh táo lại, tình thế đã là cưỡi hổ khó xuống.

Lúc này Úc Tử Khê vẫn là đệ tử của Vân Xuyên, nguyên chủ không giống như Sở Hàn, hắn vì đắp nặn hình tượng trong sạch cao quý nên từ trước đến nay luôn tuân thủ môn quy của Vân Xuyên. Cho dù đệ tử Vân Xuyên có phạm tội tày trời cũng phải đưa đến Thiện Ác Phong xử lý, sư phụ không được tự mình ra tay. Nên nguyên chủ chỉ nhốt Úc Tử Khê lại chứ không có giết hắn ngay lập tức.

Nhưng vào đêm Úc Tử Khê bị nhốt, quận Cổ Lăng lại sinh ra dị đoan.

Quận Cổ Lăng có nhiều núi, trong những ngọn núi này có một tòa núi Ác Linh, cấu tạo của núi này tương tự như núi lửa, nhưng trong lòng núi không có đá mà là ngàn vạn ác linh, cho nên mới có tên này.

Nhưng ngọn núi này đã yên lặng nhiều năm, từ khi được sử liệu ghi chép đến nay cũng chưa từng xuất hiện tình trạng khác thường nào, thế nên có không ít người hoài nghi, rằng có khi nào chuyện có ngàn vạn ác linh trong lòng núi chỉ là truyền thuyết hay không.

Có lẽ là do chỉ trong vòng một ngày mà có quá nhiều người chết oan, oán khí tụ lại, đến mức những bá tánh chết trong tay Úc Tử Khê đều hóa thành ác linh, lợi dụng màn đêm, cả đàn cả lũ sôi nổi lao đến núi Ác Linh, ngọn núi vốn dĩ yên ắng bắt đầu lắc lư, đến giờ Tý [2] đêm khuya, trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một cái cửa hang, nếu ngự kiếm đứng trên cao nhìn xuống thì có thể nhìn thấy những ác linh cả người đỏ thẫm đang kích động.

[2] 子时: Giờ Tý, từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.

Ngay vào lúc bá tánh lúng túng hoang mang, nguyên chủ đã nói với bọn họ, rằng tất cả những chuyện này đều là do Úc Tử Khê, bởi vì hắn tạo sát nghiệp quá nhiều nên những ác linh ấy mới bùng nổ, nếu muốn bình ổn tất cả thì chỉ còn một cách duy nhất —— Lấy Úc Tử Khê lấp núi.

Cuối cùng, quả thật là Úc Tử Khê bị ném vào núi Ác Linh, lúc hắn ra khỏi núi Ác Linh đã biến thành đại ma đầu biến thái cả người đầy tà khí.

Xét theo cốt truyện của nguyên văn, lòng Sở Hàn cực kỳ bài xích chuyến đi Cổ Lăng này.

Nhưng phó bản Cổ Lăng này chính là điểm mấu chốt để Úc Tử Khê hắc hóa, dù cho y có đơn phương bài xích thì dựa theo quy tắc của thế giới này, Úc tử Khê vẫn phải đi.

Sở Hàn quay mặt nhìn về phía Úc Tử Khê.

Giờ phút này, Úc Tử Khê đang cầm một cây gậy trúc, gõ chăn đệm đang phơi nắng trong sân, vẻ mặt vui vẻ, trông vô cùng ngoan.

Sau khi trầm mặc một lát, y dịu giọng nói: "Tử Khê, bây giờ vi sư muốn đi Cổ Lăng một chuyến, con có muốn đi với vi sư không?"

Sở Hàn vừa nói xong, Lạc Trường Ca lập tức vỗ lên lưng y: "A Sở ngươi điên rồi hả! Ngươi kéo hắn đi làm gì chứ?"

Lạc Trưởng Ca nghĩ mãi mà không rõ, Sở Hàn cưng Úc Tử Khê như vậy, thế mà lại không tiếc để Úc Tử Khê đi vào nguy hiểm với mình, đầu y bị kẹp cửa rồi sao?

Sở Hàn nhàn nhạt nói: "Để rèn luyện thôi."

Lạc Trường Ca hỏi lại: "Vậy ngươi không thấy lần rèn luyện này có độ khó hơi cao à?"

"Chuyện sư tôn cần xử lý rất nguy hiểm ạ?" Úc Tử Khê chú ý tới phản ứng của Lạc Trường Ca, nhẹ giọng hỏi.

Sở Hàn nghiêm túc nói: "Ừ."

Nhớ đến đoạn bé biến thái bị ném vào núi Ác Linh, tim Sở Hàn bỗng nhiên mềm nhũn, không tự giác nói mấy câu, "Nếu con không muốn đi... Ưm ——"

Lời con chưa dứt, đột nhiên Sở Hàn che ngực, cúi đầu xuống bàn đá!

Vừa rồi, vốn dĩ y định nói "Nếu con không muốn đi thì vi sư cũng không ép con", nhưng vừa nói nửa câu đầu, ngực liền quặn đau, như là có người dùng dao cùn cắt tim y.

Sở Hàn biết, đây là quy tắc đang cảnh cáo y, chỉ cần y tránh không đi, hoặc là có ý đồ để Úc Tử Khê tránh cốt truyện hắc hóa liền sẽ như thế.

Nhưng vừa rồi y có cố ý nói thế đâu! Y đâu có ngu! Có quỷ mới biết sao y lại nói ra mấy lời đó?