Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng - Miêu Hữu Lưỡng Điều Mệnh

Chương 24: Đồ Nhi, đừng cọ loạn




"Không muốn nói thì thôi." Sở Hàn một tay đẩy đầu Úc Tử Khê, muốn đẩy hắn ra khỏi người mình, nhưng thử hai lần, căn bản là nhãi con chả nhúc nhích chút nào, thậm chí còn cọ mạnh hơn.

Sở Hàn bất đắc dĩ nói: "Úc Tử Khê, đừng lộn xộn."

Lúc này Úc Tử Khê mới đứng thẳng, cúi đầu yếu đuối nói: "Sư tôn chán ghét con đến vậy ư?"

Sở Hàn hạ giọng: "Không phải là chán ghét, mà là con... Cọ làm ta nhột quá."

Cứ như mèo con đang gãi cổ của mình ấy.

Úc Tử Khê kéo tay áo của Sở Hàn, cười khẽ: "Sư tôn không chán ghét con là tốt rồi."

Sở Hàn: "......" Đây là lý do để ngươi tiếp tục cọ ta hả?

Lúc sắp đến trạm dịch, bỗng nhiên ngón tay út của Úc Tử Khê móc lấy ngón út của Sở Hàn.

Sau khi nhận ra động tác nhỏ của hắn, Sở Hàn mờ mịt nhìn hắn một cái, nhưng y vừa nhìn sang, Úc Tử Khê lập tức bịt tay trộm chuông quay mặt đi, vờ như không biết gì, cũng coi như không có gì xảy ra.

Người này thật là... Sở Hàn không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ cười cười, tùy ý để hắn móc lấy ngón út của mình mà tiếp tục đi về trước.

Khương Tuyệt và Lạc Trường Ca đi trước hai người còn đang bận cãi nhau, nào có rảnh để bận tâm cái gì. Nhưng đi sau bọn họ còn có quận thủ nhìn hết cảnh này, gương mặt vốn trắng bệch giờ lại có thêm lúng túng không biết làm sao mới phải.

Khi về tới trạm dịch, trời đã chập tối.

Bốn người vừa dùng cơm tối vừa thảo luận bộ hài cốt kia.

Lúc Sở Hàn điều khiển Phù nhân chuyển hài cốt đến nghĩa trang đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn —— Phù nhân nhỏ đi trước dẫn đường vô ý vấp đá nên ngã oạch xuống đất. Bộ hài cốt kia trực tiếp nện lên người Phù nhân nhỏ, ngã gãy một cái xương đùi.

Mà chỗ khác thường của bộ hài cốt này được phát hiện từ xương đùi.

Người thường, xương chính là xương, cho dù có bị xói mòn thì cũng chỉ là một cây xương bình thường.

Nhưng người tu tiên không giống vậy.

Phàm là người có chút tu vi trên người, trong xương chứa linh lực, linh lực mạnh hay yếu có liên quan đến tư chất cá nhân và tu vi, cả đời sẽ không tiêu tán. Cái "cả đời" này không đơn giản chỉ là khi sống mà còn bao gồm sau khi chết. Hay nói cách khác, cho dù người này đã chết, chỉ cần không bị nghiền thành tro thì linh lực có trong xương sẽ không biến mất.

Nguyên văn không có giới thiệu lai lịch của bộ hài cốt này nên ngay từ đầu Sở Hàn cũng không để ý, nhưng khi nhìn thấy mặt vỡ của xương đùi phun ra linh lực, y không thể không để ý. Trong xương có linh lực, nghĩa rằng đó người tu tiên, có thể thao tác lên gỗ đào là bình thường, chuyện này không quá quan trọng, quan trọng là dựa vào suy tính này thì chủ nhân của bộ hài cốt này khi còn sống có tu vi cao hơn Khương Tuyệt, dù cho có so với Xuân Sơn Đạp Tuyết thì cũng không thua kém là bao!

Nếu đã lợi hại như thế, tất nhiên là người có tên tuổi trong Tu Chân giới, cho dù có bất hạnh vẫn đạo thì cũng không nên rơi vào kết cục như vậy.

Khương Tuyệt cau mày: "Tu vi cường hãn, tư chất xuất sắc, xương sườn bị hủy hết, còn bị qua loa chôn nơi ngoại ô, cái này... Ta chưa từng nghe nói trong Tu Chân giới có người nào như vậy."

Lạc Trường Ca uống một ngụm canh: "Theo ta suy tính, ít nhất thì bộ hài cốt kia cũng đã có trên trăm năm rồi. Cho dù Tu Chân giới thật sự có người như vậy thì cũng là chuyện của trăm năm trước, qua lâu vậy rồi, không nghe nói cũng là chuyện bình thường thôi."

Sở Hàn nói: "Nếu thật sự muốn tra lai lịch của bộ hài cốt này thì cũng không phải là phiền. Dù sao thì tu sĩ trong Tu Chân giới nhiều vô số, nhưng mạnh như vậy lại không được bao nhiêu."

"Nói thì nói thế, nhưng giờ mà đi đào lại chuyện hơn trăm năm trước thì có hơi khó." Lạc Trường Ca duỗi tay gắp miếng sườn chua ngọt cuối cùng trong mâm, nhưng đũa vừa tới lại bị người ta giành mất...

Úc Tử Khê gắp miếng sườn chua ngọt cuối cùng vào chén Sở Hàn, cười tủm tỉm nói: "Không khó."

Lạc Trường Ca thu đũa: "Cái gì không khó?"

Úc Tử Khê nói: "Con nói là muốn đào lại chuyện hơn trăm năm trước, không khó."

Lạc Trường Ca bật cười: "Con nít con nôi, vậy mà nói chuyện cũng ngông thật đấy."

Mặt Úc Tử Khê lạnh ba phần, hiển nhiên là hắn không thích người khác nói hắn là trẻ con.

Sở Hàn lén nhìn Úc Tử Khê, cúi đầu cười khẽ.

Úc Tử Khê mờ mịt: "Sư tôn cười gì thế ạ? Con nói không đúng sao?"

Sở Hàn buông đũa, sờ sờ đầu hắn: "Con nói rất đúng, vi sư đây là... Ừm, là vui nên mới cười."

Khương Tuyệt vẻ mặt buồn nôn: "Ngươi thì dẹp đi, nuông chiều đệ tử nhà mình thì cũng có chừng mực thôi. Ngươi nghe thử lời hắn vừa nói đi, trừ ngông hơn con công thì đúng chỗ nào?"

Lạc Trường Ca giơ tay: "Cùng ý kiến."

Sở Hàn một tay chống đầu, một tay gõ gõ mặt bàn: "Tử Khê, con giải thích đi."

Úc Tử Khê cười tủm tỉm nhìn Sở Hàn một cái, nói: "Trăm năm trước, Tu Chân giới có rất ít nữ tu có danh hiệu, nữ tu có tu vi mạnh như vậy, càng không được mấy người."

Khương Tuyệt ngắt lời: "Nữ tu? Ý của ngươi là chủ nhân của bộ hài cốt kia là nữ?!"

Úc Tử Khê nhàn nhạt nói: "Chính xác."

Lạc Trường Ca đăm chiêu cúi đầu, Khương Tuyệt hỏi: "Sao ngươi biết?"

Úc Tử Khê nhướng mày nói: "Nhìn kích cỡ khung xương và vị trí là biết."

Điểm khác biệt lớn nhất của khung xương nam và khung xương nữ chính là xương chậu, nhìn kích cỡ xương chậu của bộ hài cốt đó thì không thể nào là nam được.

Nếu đã xác định được bộ xương đó là nữ thì ngược dòng thời gian tìm lai lịch của nó cũng không tính là khó.

Nếu biết được lai lịch của bộ hài cốt đó thì có thể tìm được nơi kết oán, từ đó, bọn họ có thể hoàn toàn tiêu trừ oán khí trên bộ hài cốt đó, khổ một lần mà sướng cả đời.

Cơm nước xong, Khương Tuyệt lập tức truyền tin cho Vân Mộng Thăng, nhờ hắn ta điều tra.

Sở dĩ tìm Vân Mộng Thăng mà không tìm người khác là vì có hai nguyên nhân, một là vì trong chúng phong chủ của Vân Xuyên, hắn ta là người có thâm niên lâu nhất, lúc hắn ta nhất chiến thành danh cũng xấp xỉ một trăm năm trước, để hắn ta đi điều tra có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả.

Trước khi Vân Mộng Thăng tra ra kết quả thì tạm thời không cần để ý đến bộ hài cốt kia, cái gấp bây giờ là phải xử lý vùng đất và nguồn nước bị oán khí xâm nhiễm ở quận Nam.

Sáng sớm hôm sau, bốn người mang theo vài tên tán tu, phân công nhau đi xử lý oán khí.

Sở Hàn là phù tu nên có ưu thế ở phương diện này nhất, vừa qua giờ Thân là y đã xong việc trở lại.

Trên đường đi, y đi ngang qua một lều trà, vốn dĩ không định dừng lại, nhưng khi ba từ "Úc Tử Khê" bay vào tai y, y theo bản năng dừng bước.

"Cha ơi, hôm nay lúc con đi dạo cửa hàng son phấn, hình như con có thấy Tử Khê ca ca." Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi vừa lau bàn trà, vừa nói.

Nam nhân trung niên đứng một bên pha trà cười nói: "Vậy à?"

Thiếu nữ kích động vâng một tiếng, nói: "Chắc là cha không ngờ được bây giờ Tử Khê ca ca vẻ vang thế nào đâu, người bái tiên môn thì nó khác hẳn!"

Nam nhân trung niên đổ thêm một gáo nước vào nồi, thở dài: "Đứa nhỏ này cũng coi như khổ trước sướng sau."

Nam nhân vừa quay đầu thì thấy Sở Hàn đang đứng trước lều trà, vội vàng lau mồ hôi, hô: "Vị công tử kia ơi, có muốn vào đây uống miếng trà không?"

Kiếm trúc bên người Sở Hàn đã đưa cho Úc Tử Khê, giờ phút này y không mang bội kiếm, hơn nữa còn mặc một thân bạch y trắng hơn tuyết, xưng công tử đúng là hợp hơn tiên sư nhiều.

Sở Hàn tìm chỗ ngồi xuống, thiếu nữ kia liền cầm ấm trà đến, lúc tới gần Sở Hàn, vẻ mặt của thiếu nữ không được thoải mái cho lắm.

Sở Hàn trông rất thanh lãnh, người có lá gan nhỏ một chút, thấy y đều sẽ trốn rất xa, phản ứng của thiếu nữ này cũng hợp tình hợp lý.

Thiếu nữ rót trà xong liền xoay người rời đi.

"Cô nương ơi, ngươi và Úc Tử Khê... có quen biết nhau à?" Sở Hàn hết sức ôn hòa hỏi.

Thiếu nữ sửng sốt: "Ngươi quen huynh ấy?"

Sở Hàn nhàn nhạt: "Có quen."

Thiếu nữ nhìn y từ trên xuống dưới: "Ngươi là bạn tốt của Tử Khê ca ca?"

"Thôi... Cứ coi là vậy đi." Sở Hàn nghĩ nghĩ, nói.

Thiếu nữ gật gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ: "Nếu huynh là bạn tốt của Tử Khê ca ca, vậy thì cũng là bạn tốt của A Hương ta, miễn tiền trà nha."

Không phải chứ, bé biến thái có mặt mũi vậy luôn hả? Báo tên hắn còn có thể uống trà miễn phí! Sở Hàn bất giác cong khóe miệng, "Đa tạ."

A Hương cười hì hì nói: "Không có chi."

Sở Hàn lấy một nắm dưa từ trong ngực ra, "Ta có thể hỏi vài vấn đề được không?"

Bây giờ không có khách nên cũng không vội, A Hương sảng khoái nói: "Đương nhiên là được rồi, công tử cứ hỏi."

Sở Hàn nói: "Có phải Tử Khê và quận thủ..."

Y còn chưa hỏi xong, A Hương đã thay đổi sắc mặt, "Đang yên đang lành, tự nhiên nhắc tới quận thủ làm gì? Mất hứng hết sức!"

Sở Hàn khó hiểu: "Lời này là có ý gì?"

A Hương cũng khó hiểu nhìn Sở Hàn: "Huynh là bạn tốt của Tử Khê ca ca mà huynh ấy không kể cho huynh nghe sao?"

Sở Hàn lắc đầu: "Hắn không thích kể chuyện trước kia cho ta nghe."

A Hương trầm mặc một lát, cúi đầu túm giẻ lau, "Cũng đúng, đối với mấy chuyện bị người ta chà đạp, ai mà thích nói với người khác chứ."

"Bị người chà đạp?" Sở Hàn cau mày, "Có thể... nói rõ hơn được không?"

A Hương nhìn Sở Hàn thật sâu, nói: "Ta thấy huynh cũng không tệ lắm, nói rõ à, cũng phải là không thể, nhưng huynh không được nói với Tử Khê ca ca là ta nói đâu đó, dù sao trước đó huynh ấy cũng không nói cho huynh nghe, khẳng định là có lý do của nó, nếu huynh ấy mà biết ta đào chuyện xưa của huynh ấy cho huynh xem, nói không chừng sẽ ghi hận ta, mà ta thì không muốn thế chút nào."

Sau khi Sở Hàn đảm bảo mấy lần, A Hương mới nói: "Tử Khê ca ca đến Cổ Lăng năm mười tuổi..."

.....

Sau khi Úc Tử Khê chạy trốn khỏi gia đình giàu có kia, một đường lang thang đến quận Cổ Lăng.

Trốn đi cùng hắn còn có một tỳ nữ, từ sau khi Úc Tử Khê bị bán vào phủ làm nô bộc, tỳ nữ này luôn chăm sóc hắn, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, đặc biệt là sau khi cùng chạy trốn, càng là đến trình độ sống nương tựa lẫn nhau.

Bọn họ là nô tịch, không có lộ dẫn nên không dám vào thành, vẫn luôn ở trong miếu hoang ở ngoại ô của quận. Mỗi khi lễ tết gì mới có thể trộm vào thành mua chút đồ ăn ngon, mặc dù vất vả nhưng cũng tính là an ổn.

Nhưng phần an ổn này chỉ duy trì đến tết Đoan Ngọ lần thứ hai.

Ngày ấy, tỳ nữ vào thành mua bánh chưng, buổi sáng ra khỏi cửa, mãi đến hoàng hôn vẫn chưa trở về, Úc Tử Khê cảm thấy không đúng nên đã vào thành tìm, cuối cùng lại tìm thấy xác của tỳ nữ ở cổng thành, máu chảy đầm đìa, tay chân hoàn toàn bị chặt đứt.

Lòng Sở Hàn khẽ thắt lại.

A Hương tiếp tục nói: "Sau khi Tử Khê ca ca nghe ngóng mới biết được, Sương Thảo tỷ tỷ là bị con trai của quận thủ, ừm, chính là tên Triệu Văn Thông khốn nạn kia sống sờ sờ mà đánh chết."

Sương Thảo chính là tên của tỳ nữ đó.

Sở Hàn cau mày: "Vì sao?"

A Hương cười lạnh: "Không vì sao cả, chỉ vì lúc Sương Thảo tỷ tỷ qua đường đã không cẩn thận đụng ngã hắn ta."

Sở Hàn kinh ngạc: "Chỉ vì cái này thôi sao?"

A Hương gật đầu: "Đúng vậy, khó tưởng tượng lắm đúng không? Những người quyền quý như bọn họ, trong mắt họ, mạng người còn không bằng ngọn cỏ."

"Sau đó thì sao?" Sở Hàn nôn nóng hỏi.

A Hương nói: "Sau đó, Tử Khê ca ca muốn tìm Triệu Văn Thông báo thù, nhưng chưa kịp ra tay cha ta đã báo quan trước."

Cha A Hương nói, Úc Tử Khê còn nhỏ, nếu cứ xách dao đi, cho dù có thật sự chém chết Triệu Văn Thông thì chính mạng của Úc Tử Khê cũng khó giữ, cho nên mới lựa chọn báo quan.

Nhưng nhân vật số một trong quận Cổ Lăng chính là cha của Triệu Văn Thông, đương nhiên không thể báo ông ta. Vừa khéo, cha của A Hương có một đồng hương là tài tử làm quan, chức quan vừa hay cao hơn quận thủ một bậc, vì thế cha A Hương liền xin hắn giúp đỡ.

Theo lý mà nói, chỉ cần vị đồng hương kia xử lý công bằng, chắc chắn Triệu Văn Thông sẽ chạy không thoát, nhưng cố tình hắn lại không làm vậy.

Cha A Hương vừa rót đầy trà vào chén cho Sở Hàn, vừa cười khổ nói: "Năm đó là một cậu nhóc trung hậu, ai mà biết sau khi làm quan thì... Haiz, không đáng nói."

Vốn dĩ quận thủ là một người thanh liêm, nhưng không chịu nổi người phạm tội là chính con trai mình. Cha A Hương vừa bẩm báo lên chỗ đồng hương, quận thủ lập tức viết một bức thư, trao đổi tin tức với vị đồng hương kia, không ngừng tặng đủ loại châu báu, cứ như thế đè ép chuyện này xuống.

Sau khi Triệu Văn Thông biết người tố cáo mình là cha của A Hương và Úc Tử Khê thì trực tiếp bắt hai người lại, dùng tất cả tư hình trong nhà giam một lần. Quận thủ sợ lại nháo ra hai mạng người, khuyên can mãi Triệu Văn Thông mới thả hai người ra, nhưng khi đó, hai người đã nửa chết nửa sống.

Đôi mắt cha A Hương ươn ướt: "Cơ thể ta khỏe mạnh, chịu một trận hình cũng không chết, nhưng Tử Khê không giống vậy, nó vẫn là một đứa nhỏ, gầy trơ xương, khi mấy miếng gỗ đó đánh xuống, toàn là đánh vào xương! Lúc ra khỏi nhà giam, cả người không chỗ nào là lành lặng, ngay cả mặt cũng bị Triệu Văn Thông đánh cho trầy xước, dưỡng hết năm mới khỏe lại."

Nhất định là rất đau... Tim Sở Hàn như bị một tảng đá lớn đè lên, mũi chua xót, nói: "Tử Khê hắn... đúng là không dễ dàng gì."

Sở Hàn không muốn dùng từ "Đáng thương" để hình dung Úc Tử Khê khi ấy, cũng không muốn thương hại hắn, y chỉ nghĩ... y đau lòng.