Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng - Miêu Hữu Lưỡng Điều Mệnh

Chương 32: Đồ Nhi à, đừng cười




"Người chết không thể sống lại, ngươi cứ luôn lừa dối bản thân như vậy thì trong lòng sẽ thoải mái được bao nhiêu?" Lạc Trường Ca đi theo Sở Hàn đến trúc xá của Úc Tử Khê, vừa định vào cửa thì ầm một tiếng, Sở Hàn đóng sầm cửa ngay trước mặt hắn.

Lạc Trường Ca vịn cửa sổ: "A Sở à, cũng đã nửa năm rồi, cho dù ngươi có yêu thương hắn thế nào đi chăng nữa thì cũng nên chấp nhận hiện thực đi."

"Các ngươi muốn nói với ta mấy lần đây, hắn chưa chết và cũng sẽ không chết, đừng có rủa hắn nữa được không? Hơn nữa ta không thấy hắn thì không được nhớ hắn sao?" Sở Hàn trừng mắt liếc Lạc Trường Ca một cái, sau đó cầm chổi lông gà bắt đầu dọn dẹp nơi ở của Úc Tử Khê.

Nửa năm này, ngày nào Sở Hàn cũng tới đây dọn dẹp, y cũng không biết mình làm như vậy là có ý nghĩa gì, chỉ là muốn làm nên mới làm mà thôi.

Lạc Trường Ca lảng vảng trong phòng, lải nhải không ngừng, Sở Hàn lại mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm giúp Úc Tử Khê dọn dẹp phòng ốc, không khác ngày thường là bao.

Nhưng hôm nay khi y giúp Úc Tử Khê sửa sang lại tủ quần áo, y đột nhiên phát hiện dưới đáy ngăn tủ có một tường kép, vừa mở ra thì thấy bên trong có một cái áo choàng trắng được gấp gọn gàng, chất liệu chỉ Vân Xuyên mới có, cổ tay áo có thêu hình lá trúc màu bạc, rất xinh đẹp, cũng... rất quen mắt.

Bởi vì bộ quần áo này là của Sở Hàn.

Bảy năm trước, khi y rời khỏi miếu hoang ở ngoại ô của Cổ Lăng đã để nó lại cho một cậu bé cả người quấn toàn băng vải.

......

Bảy năm trước, quận Cổ Lăng, miếu Phong Thần.

"Sở Hàn, ngươi ráng chống đỡ trước nhé, để ta đi tìm chút dược liệu." Đạp Tuyết bày mấy bó rơm khô lên mặt đất, đỡ Sở Hàn nằm xuống.

Sở Hàn che vết thương thật sâu ngay eo lại, sau khi tích được chút sức lực mới nói: "Ngươi nhớ cẩn thận, nếu lại gặp phải thứ kia thì chớ có giao đấu chính diện."

"Ta biết rồi." Nói xong, Đạp Tuyết liền cầm kiếm của bản thân rời đi.

Nửa tháng trước, bên trong dãy núi giáp với Phàn Lăng và Cổ Lăng có xuất hiện một tà ma hãn thế đeo mặt nạ bạc, cầm một thanh kiếm Đan Phong, thủ pháp giết người vô cùng âm tà, mưu kế đa đoan khó lường, chưa đầy một tháng đã tắm máu liền ba tòa thành của Phàn Lăng, có mấy vạn bá tánh chết trong tay hắn ta, trong lúc nhất thời máu chảy thành sông, thảm trạng khiến người trố mắt.

Mấy phái tiên môn gần đó đều bó tay hết cách, tức thì đi về phía Vân Xuyên, mời Đạp Tuyết và Sở Hàn hỗ trợ.

Mà nói cũng khéo, vốn là hành tung của tà ma kia khó dò, nhưng ngày đầu tiên Sở Hàn và Đạp Tuyết xuống núi đã đụng phải hắn ta, còn đánh nhau một hồi, nhưng không chỉ đánh không lại mà còn đánh thua.

Vốn dĩ sẽ thua, nhưng không phải là không có năng lực, mà là chỉ cần so với người nọ một chiêu, linh lực của Đạp Tuyết và Sở Hàn như thể bị giam cầm, chỉ có thể phát huy không tới ba phần.

Thực lực của Đạp Tuyết cao hơn Sở Hàn nên còn có thể ứng phó, còn Sở Hàn căn bản là không thể ngăn được chiêu thế công đoạt mạng của người nọ, phần eo bị chém cho một kiếm.

Hai người thấy thế không ổn nên lập tức rút lui, đi một hồi thì tới miếu Phong Thần ở ngoại ô quận Cổ Lăng.

Sở Hàn nằm trên rơm rạ nhìn đỉnh miếu rách nát, mày không ngừng cau lại vì vết thương đau đớn.

Năm nay không may mắn gì cả, vất vả xuống núi trừ tà, còn chưa kịp cống hiến gì để người ta ca tụng đã rơi vào kết cục này.

Con mẹ nó đau thật! Sở Hàn mắng một câu, vừa mắng vừa xoa xong thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.

Y căng thẳng trong lòng, không phải là cái thứ kia tìm tới đó chứ? Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không thể nào, y vẫn rất tin tưởng vào năng lực chạy trốn của Đạp Tuyết.

Vẫn là trốn trước thì tốt hơn. Tuy là Sở Hàn tính vậy, nhưng y thử nhúc nhích hai cái, phát hiện mình bị thương quá nặng, căn bản là không cử động được, trốn thế nào đây?

Sở Hàn xê vào hướng góc tường, dùng chút linh lực còn lại nặn ra đường Bạo Phá phù, chỉ cần người tới có ác ý với y thì không chút lưu tình trực tiếp đánh nổ.

Nhưng khi bóng người xuất hiện ở cửa miếu, y bỗng ngây ngẩn cả người, đó là một đứa trẻ mặc đồ đen mặt quấn đầy băng vải, đại khái là bộ dáng mười mấy tuổi.

Ánh mắt Sở Hàn dời xuống, thấy trên cổ, cổ tay và cổ chân cậu nhóc đều tầng tầng lớp lớp băng vải, nhận ra không phải là quấn băng vải đầy mặt, mà là cả người đều quấn băng vải.

Lúc đứa trẻ nhìn thấy Sở Hàn cũng sửng sốt, sau đó trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Cậu nhóc đứng tại chỗ trong chốc lát, chậm rì rì đi tới trước mặt Sở Hàn, lúc cúi đầu nhìn thấy vết thương dọa người bên hông Sở Hàn, hít một ngụm khí lạnh, đỏ mắt nói: "Ngài bị thương?"

Đối với phản ứng của đứa trẻ, Sở Hàn có hơi mờ mịt nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm. Y dời ánh mắt, khi nhìn thấy một bộ chăn đệm cực kỳ đơn bạc bên cạnh thì cau mày: "Ngươi ở nơi này?"

Đứa trẻ chắp hai tay sau lưng, khẽ gật đầu.

Sở Hàn kinh ngạc, không phải chứ, cái căn miếu hoang cũng không biết là đã bỏ hoang bao nhiêu năm, nóc nhà tả tơi, vách tường cũng lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp, đây... người có thể ở được sao?

"Cái đó..." Sở Hàn ngượng ngùng nói, "Ta bị thương có hơi nặng, đồng bạn của ta đi tìm dược liệu rồi, ta có thể ở đây một lát, chờ hắn về là ta đi ngay, có được không?"

Nghe vậy, đứa trẻ bắt đầu điên cuồng xua tay.

Ban đầu Sở Hàn lo là nó sẽ không đồng ý, nào ngờ nó nói: "Không sao đâu, ngài muốn ở đây bao lâu cũng được."

Này... Sở Hàn nhịn không được khẽ cong khóe môi: "Cảm ơn."

Vừa nói cảm ơn xong, bụng lập tức không chút an phận kêu lên òng ọc.

Sở tiên sư có uy tín danh dự tỏ vẻ: "......" Mất mặt quá.

Sở Hàn vừa định che giấu một chút, đứa trẻ lập tức quỳ gối bên cạnh y, sau đó lấy ra một cái bánh rán hành [1] nóng hổi: "Ngài ăn không?"
"Thật ra ta không đói lắm đâu, đệ ăn đi." Lúc trước Sở Hàn xem qua không ít tin tức báo chí xã hội, nghe nói những đứa nhỏ lưu lạc trong núi có thể ăn một cái bánh tận mấy ngày liền, có lẽ là đứa nhỏ này cũng không khác lắm. Cho dù bây giờ bản thân có đói cũng không thể tùy tiện cướp đồ ăn của đứa nhỏ đáng thương như vậy được.

Vẻ mặt đứa trẻ căng thẳng: "Ta không có chạm tay vào, cũng không ăn, không, không có dơ đâu."

Sở Hàn sửng sốt, ta có chê nhóc dơ đâu.

Mắt thấy mắt đứa trẻ ngày càng đỏ, sắp khóc tới nơi, cuối cùng Sở Hàn nói: "Tay ta che miệng vết thương rồi, không buông ra được, đệ đút ta hai miếng đi."

Đứa trẻ kinh ngạc nhìn Sở Hàn, không tin được nói: "Ta, ta đút ngài?"

"Đúng rồi." Sở Hàn mờ mịt, lòng nói tay ta dính đầy máu, cũng đâu cách nào tự ăn được.

Đứa trẻ mím môi cười cười, sau đó bẻ một miếng bánh nhỏ đút cho Sở Hàn, sau khi ăn được hai miếng, Sở Hàn liền nói mình no rồi.

Thật ra y chưa no, nhưng thật sự không thể ăn nữa, bằng không đứa nhỏ này sẽ không còn cái để mà ăn.

Đứa trẻ không tin: "Thật sự no rồi?"

Sở Hàn nhăng nhít nói: "Thật, ta tu tiên, người tu tiên ăn uống khá ít."

Đứa trẻ nửa tin nửa ngờ ồ một tiếng, nhìn vết thương của Sở Hàn rồi lo lắng nói: "Chắc là đau lắm."

Đau lắm, đua tới phát run luôn... Sở Hàn mỉm cười: "Không đau, người tu tiên, đều không sợ đau."

Tuy rằng không thấy rõ vẻ mặt của đứa nhỏ, nhưng không biết sao Sở Hàn cảm thấy nó rất đáng yêu, cực kỳ muốn duỗi tay sờ đầu nó, nhưng nhớ tới bàn tay dính đầy máu của mình, cuối cùng y vẫn thôi.

Sở Hàn muốn nói với nó thêm hai câu, nhưng vết thương lại kéo tới vài trận đau nhức, sức lực nói chuyện của y lập tức không còn.

Sở Hàn nằm trên đống rơm chờ Đạp Tuyết trở về, đứa trẻ liền ngồi cạnh cùng y chờ, nói thật, lúc ấy Sở Hàn cực kỳ muốn hỏi nó một chút: Em trai à, em cứ ngồi như vậy hoài mà không thấy chán hả?

Hai người chờ tới tối, Đạp Tuyết vẫn chưa trở về, Sở Hàn có hơi lo lắng, nhưng tình hình hiện tại của y quá kém, cho dù có lo lắng cũng không làm gì được.

Đạp Tuyết vẫn chưa quay lại, đứa trẻ cũng ngồi không yên, thừa dịp Sở Hàn ngủ liền chuồn ra khỏi miếu.

Lúc Sở Hàn tỉnh lại, vết thương trên eo đã được thoa thuốc, hơn nữa cũng đã được băng bó tinh tươm, ngay cả vết máu trên mặt và trên tay cũng đã được lau sạch sẽ.

Mà đứa trẻ kia lại đang ghé lên cánh tay y ngủ khò khò, ánh mặt trời ban sáng theo cửa miếu xập xệ chiếu vào, chiếu lên cơ thể nho nhỏ, điềm tĩnh lại yên lòng.

Sở Hàn khẽ lật người, lòng thầm than, lông mi của đứa nhỏ này dài thật, lớn lên chắc chắn sẽ trở thành đại mỹ nhân...

Chờ đến khi trời sáng choang, đứa trẻ mới tỉnh dậy.

Nó siết tay xoa mắt, phát hiện bản thân đang ôm cánh tay Sở Hàn thì hoảng sợ, nhất thời buông tay lui ra cạnh cửa: "Đệ, đệ không có cố ý đâu."

Tu vi của Sở Hàn không thấp, vết kiếm tuy sâu và nặng nhưng dưỡng một đêm đã chuyển biến tốt, ít nhất là đã có thể ngồi dậy.

Y ngồi dậy, dựa người vào rơm rạ, đơn giản sửa sang lại tóc tai rồi vẫy vẫy tay với đứa trẻ: "Không sao, đệ lại đây."

Đứa trẻ rụt rè đi đến bên người Sở Hàn, vừa đứng vững đã bị Sở Hàn nắm bả vai xoay nửa vòng, bị y ấn ngồi xuống đất.

Sở Hàn lấy rơm dính trên đầu đứa trẻ xuống, qua loa tháo dây buột tóc màu đỏ sau gáy nó xuống, giơ tay hóa ra một cây lược, vừa giúp nó chải đầu vừa nói: "Là đệ giúp ta xử lý vết thương à?"

Đứa trẻ như vịt ngồi dưới đất, hai tay nắm thành quyền, cổ tay và lòng bàn tay đặt trên đùi, cúi đầu vâng một tiếng.

"Cảm ơn nhé." Sở Hàn giúp nó chải tóc, "Đệ tên là gì?"

"Úc..." Đứa trẻ vừa nói ra một chữ, ngoài chửa đã truyền tới một tràng tiếng chửi bậy, nó xoay người đứng dậy, "Ta ra ngoài xem thử."

"Ừ, cẩn thận." Sở Hàn nhìn nó đi ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm dòng họ này, "Là Dụ? Hay là Ngọc nhỉ?"

(*) Úc (郁), Dụ (喻) và Ngọc (玉) đều đọc là yù.

Đứa trẻ vừa ra cửa miếu đã thấy mấy tên đại hán như lưu manh đang đi tới.

Trong đó có một người thấy đứa trẻ đi ra, bật cười nói: "Ố ồ, chó con ra rồi đó à."

Một người khác nói tiếp: "Nghe nói tối qua mày đi mua thuốc, tiền mày lấy đâu ra? Có phải là trộm không?"

"Có phải trộm hay không, chẳng phải vào lục soát là biết à."

"Gì ấy nhỉ, chó con à, có người nói với Triệu công tử rằng tiền của ngài ấy bị mày trộm, bọn tao tới đây điều tra, mau tránh ra!"

Đứa trẻ cười lạnh: "Không cho!"

Nó vừa nói vậy, những người khác cũng dứt khoát không giả vờ nữa: "Tuy đã thả mày ra khỏi đại lao, nhưng Triệu công tử vẫn khó lòng buông bỏ, muốn bọn tao đuổi mày ra khỏi Cổ Lăng, bây giờ sao, mày tự mình đi, hay là muốn bọn tao đập căn miếu hoang này, sau đó đánh mày một trận rồi đuổi mày đi?"

Đứa trẻ cắn răng: "Ta sẽ không đi!"

"Không đi? Giỏi lắm, vậy dỡ miếu trước, sau đó đuổi người!"

Đứa trẻ duỗi cánh tay quấn đầy băng vải loang lổ vết máu, lạnh lùng nói: "Không cho các ngươi dỡ!"

"Mày thì tính là cái thá gì? Trả lại không cho phép cho mày đó, ha ha, mày không cho phép thì bọn tao không làm à? Lẹ lên, cho bọn tao vào!"

Nói rồi vài đại hán vòng qua nó đi vào miếu.

"Các người không được vào!" Đứa trẻ dùng thân mình che cửa, đỏ cả hai mắt, thù hằn trừng mắt nhìn bọn kia.

Đại hán làm sao để ý đến nó, trực tiếp nhấc chân đá nó, bảo nó cút.

Cú đá này không nhẹ, nhưng đứa trẻ vẫn không ngã, thậm chí còn không làm nó lui một bước nào!

"Ơ, tao đệt, cứng rắn vậy à?" Một người cả giận nói, "Cút nhanh cho tao, còn không cút thì tao đánh chết mày! Để mày lập tức xuống dưới đoàn tụ với Thảo tỷ tỷ gì đó của mày!"

Đứa trẻ vẫn đứng ở cửa, bất động như núi, cắn răng nói từng chữ: "Ta nói rồi, các ngươi không được vào!"

"Mẹ nó, rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt à, đánh nó cho ông!"

Nói rồi, một đám người vung quyền về phía đứa trẻ, mắt thấy sắp đánh trúng nó, đột nhiên có một cái bóng trắng hiện ra, ôm đứa trẻ vào lòng, tránh một cú đánh này.

"Cút!" Sở Hàn ôm đứa trẻ trong lòng, lạnh giọng quát mấy người kia.

Những người đó thấy Sở Hàn thì chửi bậy: "Mẹ nó mày là ai? Đừng có xen vào chuyện của người khác, bằng không bọn tao đánh mày luôn bây giờ!"

"Ngoan, đừng nhìn." Sở Hàn duỗi tay che mắt đứa trẻ, một tay trực tiếp đánh ra một đường dao gió thật lớn, đánh mấy tên lưu manh văng ra xa mấy chục trượng, gãy tay gãy chân, còn có mấy người trực tiếp bị lưỡi dao gió chặt đứt một ngón chân.

Chờ bọn họ kêu thảm chạy đi, Sở Hàn mới buông tay che mắt đứa trẻ ra, dịu giọng hỏi: "Có bị thương không?"

Đứa trẻ xoay người nhìn y, mắt lóe ánh sáng: "Không có."

Sở Hàn nửa quỳ, sờ sờ đầu nó: "Vậy là tốt rồi. Về sau có gặp loại người này thì không cần nể mặt đâu."

Đứa trẻ cắn môi, rụt rè nhìn Sở Hàn: "Ngài có nghe thấy lời bọn họ vừa nói không?"

Sở Hàn khó hiểu: "Nói cái gì?"

Đứa trẻ cúi đầu: "Nói ta trộm đồ."

Sở Hàn ồ một tiếng: "Có nghe, sao vậy?"

Đứa trẻ bỗng ngẩng đầu, có chút căng thẳng nói: "Ta, ta không có trộm, tiền mua thuốc cho ngài là tiền ta tích cóp được, rất sạch."

Sở Hàn sửng sốt một lát, bật cười: "Ta chỉ nói là nghe thấy chứ có nói là tin đâu."

......

Đạp Tuyết đi mãi không về, tất nhiên là đã gặp phiền toái, sau khi nghỉ ngơi một ngày, vết thương của Sở Hàn tốt lên không ít, ban đêm y rời khỏi miếu Phong Thần, trước khi đi, y sợ đứa nhỏ đó chỉ đắp một cái chăn thì sẽ cảm lạnh, nên đã khoác áo ngoài lên người nó.

Có điều mãi tới khi rời đi, y cũng không hỏi lại tên của đứa nhỏ nữa.

Nhưng hiện tại, lần nữa nhìn thấy áo ngoài này, Sở Hàn đã biết đứa nhỏ ấy tên gì rồi.

Cũng không biết cái này có được tính là duyên phận không...

Song, bé biến thái thật sự giấu chuyện này trong lòng.

Sở Hàn xếp cái áo ngoài đó lại, lần nữa đặt vào hộc.

- -------

Một năm rưỡi sau.

Núi Ác Linh chuyển động, hồng lưu liên tiếp tràn ra từ khe núi, Vân Xuyên sợ đột nhiên xảy ra dị biến nên trước tiên đã chuyển tất cả những bá tánh ở khu vực Cổ Lăng đi.

Một tuần sau.

Núi Ác Linh lở, hồng lưu chảy khắp nơi, nhà cửa cây cỏ trong phạm vi trăm dặm hóa thành tro tàn, đường bộ khó đi, chim bay ngăn cách, sinh linh không gần.

Lại một tuần sau.

Tu sĩ tu hành huyễn thuật của các tiên môn thường xuyên mất tích, nhất thời lòng người hoảng sợ.

Ngày này, đứng đầu tiên môn các phái đi đến Vân Xuyên, cùng bàn bạc chuyện đi tìm những tu sĩ này.

Vân Xuyên, trong đại điện của Thiện Ác Phong.

Vân Mộng Thăng ngồi trên chủ tọa, người đứng đầu các tiên môn và các phong chủ của Vân Xuyên ngồi ở hai bên.

Một nam nhân mặc trường bào màu vàng, cổ tay thêu lá phong đỏ lạnh lùng nói: "Yên lặng xem biến? Hừ, Vân Xuyên các người bình tĩnh thật, nhưng hôm nay trăm tiên môn tề tụ Vân Xuyên cũng không phải là vì chờ cái đáp án này."

Sở Hàn biết người này, hắn ta tên Từ Chí Thanh, là chưởng môn của phái Phong Hoa, tính tình lương bạc, miệng như trường đao, nói chuyện thích nhất là móc mỉa, có điều phái Phong Hoa bọn họ chủ yếu là tu huyễn thuật, một nửa tu sĩ mất tích đều thuộc về môn phái của họ, về tình cảm thì vẫn có thể tha thứ.

Vân Mộng Thăng cười làm lành: "Từ chưởng môn đừng giận, còn không phải là bây giờ đang bàn bạc sao."

Từ Chí Thanh hừ một tiếng: "Vân Xuyên các người giỏi như vậy, các người xưng thứ hai, Tu Chân giới không ai dám đứng thứ nhất, mất một vài đệ tử đương nhiên là không sao, dù sao sau này sẽ càng có thêm nhiều đệ tử ưu tú hơn, nhưng phái Phong Hoa bọn ta mất hơn trăm người! Bây giờ ngươi còn bảo ta yên lặng xem biến? Ta sợ là nếu ta yên lặng xem biến thì phái Phong Hoa của bọn ta sẽ mất toàn bộ!"

Lạc Trường Ca rất ít khi cãi nhau với người khác, nhưng nghe thấy những lời này thì trực tiếp trừng mắt sang, lời nói không tốt lành mấy: "Từ Chí Thanh ngươi có ý gì? Cái gì mà mất một hai người thì không sao hả?"

Đúng là Vân Xuyên mất không ít đệ tử, nhưng những đệ tử mất tích đều là đệ tử trên Đạo Tiên Phong của Lạc Trường Ca. Bởi vì sau khi phong chủ Liễu Vô Duyên của Vô Tương Phong phát điên thì đã không thu đồ đệ nữa, nên toàn bộ Vân Xuyên chỉ còn những đệ tử trên Đạo Tiên Phong của Lạc Trường Ca là tu huyễn thuật...

Từ Chí Thanh không chút yếu thế: "Ý của ta là gì, Lạc phong chủ nghe không hiểu à?"

Mộ Tiên Xuyên của phái Thượng Thanh cười hì hì ba phải: "Đừng kích động mà, hai ngày trước có người thấy một nam tử mặc đồ đen bắt người của phái Phong Hoa rồi biến mất ở ranh giới của Cổ Lăng, nhưng Cổ Lăng lớn như vậy, chúng ta lại vây đánh dưới tình huống không biết vị trí cụ thể của hắn, không nói tới có thể ép hắn ra hay không, lỡ đâu hắn giết hết những tu sĩ mà hắn bắt được thì phải làm sao? Vậy nên chúng ta sẽ bị tổn thất đó, không thì phái một người tới đó dò xét tình hình trước đi?"

Từ Chí Thanh hùng hổ dọa người: "Phái ai đi? Phái ngươi hả?"

Mộ Tiên Xuyên: "Ta chỉ đưa ra ý kiến thôi, ta đi cũng được, nhưng tiền đề là các ngươi tin tưởng trình độ của ta à?"

Mộ Tiên Xuyên là chưởng môn của một phái, nhưng tu vi quả thật rất kém, nếu làm thuyết khách [2] thì còn có thể, chứ nếu để hắn đi dò xét tình hình thì khả năng thất bại khá lớn.

[2] 说客 (Thuyết khách): Người có tài ăn nói; người có tài thuyết phục.

Từ Chí Thanh lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt dừng trên người Sở Hàn đang cắn hạt dưa, nhịn không được nói: "Sở tiên sư, ngài đừng cắn hạt dưa nữa được không? Có thể nghiêm túc hơn được không vậy?"

Sở Hàn thờ ơ nhìn hắn ta một cái: "Không được."

Từ Chí Thanh: "......" Chỉ biết người này không nói lý, bây giờ mới biết người này không nói lý như vậy!

Sở Hàn cắn hạt dưa trong tay xong thì ném vỏ dưa xuống, y phủi tay, giọng nói lãnh đạm như sương lạnh quanh quẩn trong đại điện: "Ta đi."

Khương Tuyệt hớp một ngụm trà bị sặc phun thành sương: "Đệt, Sở Hàn ngươi điên rồi hả? Ngươi có biết tình hình hiện tại bên Cổ Lăng là gì không? Khắp núi đồi đều chảy hồng lưu, đường bộ hoàn toàn bị kẹt, cho dù có ngự kiếm cũng sẽ bị đám oán khí ngút trời kia hun xuống, căn bản không phải là nơi cho người tới!"

Sở Hàn lòng nói ta đâu có ngu, sao mà không biết đó là nơi nguy hiểm, nhưng... Ta mẹ nó chính là muốn đi gặp hắn một chút, tuy rằng biết chắc chắn hắn sẽ hận mình, nhưng y nhịn không được, y còn có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên là không đành lòng rồi.

Liễu Dụ Chi bỗng hiểu gì đó, cả kinh nói: "Sở Hàn ngươi đừng có nghĩ quẩn nha, bây giờ không phải là lúc để ngươi tuẫn tình [3] đâu, ngươi đừng có hành động theo cảm tình đó!"

[3] 殉情 (Tuẫn tình): Tự tử, chết vì tình yêu (Hoặc vì tình yêu gặp trở ngại mà tự tử).

Tuẫn mẹ nó chứ tình! Sở Hàn cau mày: "Liễu phong chủ, xin chú ý cách dùng từ."

Khương Tuyệt cũng bừng tỉnh: "Úc Tử Khê vẫn đạo ở đó, đừng có nói là ngươi... Sở Hàn ngươi không được làm vậy đâu đó nha!"

Rốt cuộc Sở Hàn cũng hiểu, những người này cho rằng mục đích y đến Cổ Lăng là muốn tuẫn cùng Úc Tử Khê...

Sở tiên sư lần nữa đâu ra đấy lạnh lùng nói với mọi người: "Thật xin lỗi, đồ nhi của ta chưa chết, không cần ta đến tuẫn."

Vân Mộng Thăng lo lắng nói: "Sở Hàn ngươi có muốn nghĩ lại không?"

Sở Hàn nhàn nhạt nói: "Không cần."

Từ Chí Thanh liếc mắt nhìn Sở Hàn: "Một khi đã như vậy, thế thì chờ tin tốt của Sở tiên sư."

Sở Hàn hờ hững nói: "Tin tốt không nhất định sẽ có, đừng mong chờ quá nhiều."

.....

Sau khi rời khỏi Thiện Ác Phong, Sở Hàn thu dọn một chút rồi lập tức chạy tới Cổ Lăng.

Hồng lưu trăm dặm như biển máu, mênh mang một mảnh. Sở Hàn nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng khẽ run.

Sở Hàn thử rót chút phù chú có linh lực xuống, phát hiện gần một chén trà nhỏ sau phù chú mới bị thiêu hủy.

Một chén trà nhỏ, cũng đủ để y đi qua.

Sở Hàn vung tay, muôn vàn phù chú tập kết trên hồng lưu, bày ra một con đường hẹp chỉ một người có thể đi qua.

Y đạp lên phù chú, chậm rãi đi tới phía trước, vừa đi vừa vung phù lót đường.

Đang đi, bỗng có người ở sau lưng gọi y.

"Sư tôn."

Giọng nói âm lãnh khiếp người.

Sở Hàn quay đầu lại thì thấy một nam nhân có dáng người cao gầy mặc đồ đen, tay cầm một thanh kiếm nung đỏ, hai chân đạp trên hồng lưu cuồn cuộn đang cười tủm tỉm nhìn y.

Tuy rằng đang cười, nhưng lại không thấy chút ý cười nào nơi hắn.

Lúc Úc Tử Khê đi về phía y, đường phú dưới chân y bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa đỏ rực nhảy nhót trên hồng lưu, lấy tốc độ cực nhanh đốt về phía y, cũng nhanh chóng đốt tới dưới chân y.

Không có phù chú chống đỡ, dưới chân Sở Hàn nhẹ đi, mắt thấy sắp rơi xuống, Úc Tử Khê đột nhiên bước tới trước mặt, một tay ôm lấy eo y, ôm y vào lòng.

Úc Tử Khê của hiện tại đã cao hơn năm đó, ngay cả dáng người cũng rắn chắc hơn không ít...

Sở Hàn nhanh chóng rút bàn tay vừa rồi vì phản xạ có điều kiện mà đặt lên ngực Úc Tử Khê: "Không phải vi sư cố ý đâu."

Úc Tử Khê nhìn chằm chằm mắt y hồi lâu, như xác nhận thứ gì đó, âm hàn trên mặt phai đi vài phần, tiếp đó hắn khẽ cười một cái, cũng không nói gì.

Hắn càng không nói, Sở Hàn càng xấu hổ, xấu hổ đến mức không biết nói gì: "Tử Khê, một năm qua có lẽ con... khó chịu lắm đúng không?"

Úc Tử Khê hỏi lại: "Sư tôn cảm thấy sao?"

Cái gì mà ta cảm thấy sao? Đây là muốn tính sổ với ta hả? Sở Hàn nhịn không được giải thích: "Năm đó trên núi Ác Linh, thật ra vi sư..."

"Chờ lát nữa rồi nói." Úc Tử Khê ngắt lời Sở Hàn, sau đó trực tiếp bế y lên.

Sở Hàn kinh ngạc: "Tử, Tử Khê con thả ta xuống."

Úc Tử Khê cười tủm tỉm với Sở Hàn trong lòng: "Nếu ta buông tay, sư tôn sẽ lập tức rơi xuống máu loãng của hơn vạn ngàn ác linh, cho dù tu vi của sư tôn có cao thâm, rơi vào cũng sẽ nung chảy đến mức xương cốt cũng không còn."

Sở Hàn: "......"

Úc Tử Khê nghiêng đầu: "Sư tôn còn muốn ta thả người xuống không?"

Đương nhiên là không cần rồi! Sở Hàn tận lực bình tĩnh nói: "Vẫn là con ôm ta đi."

Úc Tử Khê thỏa mãn cong mắt: "Vậy chúng ta về thôi."

Trước mắt tất cả đều là hồng lưu phun trào, về? Về chỗ nào? Sở Hàn còn đang nghi hoặc, Úc Tử Khê bỗng nhảy phốc lên.

Mà trong nháy mắt Úc Tử Khê nhảy lên, hồng lưu dưới chân khuấy thành một dòng xoáy rất lớn, càng lúc càng lớn, khi cảnh tượng dưới hồng lưu hiện ra, Sở Hàn kinh ngạc, đây không phải là... am Thái Vân sao?

Còn chưa kịp phản ứng lại, Úc Tử Khê đã ôm y nhảy vào am Thái Vân.

Sau khi đáp đất, lốc xoáy lần nữa khép lại, trên đỉnh đầu không phải là trời xanh mây trắng, mà là máu loãng màu đỏ từ từ lưu động.

Vừa đáp đất, hai cái áo giáp làm bằng bùa thật lớn đi tới, cùng lên tiếng với Úc Tử Khê: "Chủ nhân."

Sở Hàn kinh ngạc giật mình, áo giáp lớn thật!

Úc Tử Khê lạnh lùng nói: "Nơi này không có chuyện của các ngươi, lui xuống đi."

Hai áo giáp đi rồi, Úc Tử Khê liền ôm Sở Hàn vào một căn phòng.

Bố trí trong căn đó giống hệt với phòng của Sở Hàn ở Lục Trúc Phong.

Sở Hàn kinh ngạc: "Đây là..."

"Sư tôn thích không?" Úc Tử Khê ôm Sở Hàn đến bên giường, ngồi cạnh y, hai tay ấn trên giường, hai chân đung đưa trước sau.

"Th... thích." Sở Hàn nuốt nước miếng, có hơi căn thẳng nói, "Tử Khê, thật ra ta có chuyện muốn giải thích với con."

Úc Tử Khê nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn y, tuy rằng giống hệt với biểu tình năm đó, nhưng lại nhiều hơn phần ý tứ mà y nhìn không hiểu.

Úc Tử Khê nói: "Sư tôn nói đi, ta đang nghe đây."

Sở Hàn nói chuyện mình bị khống chế và một loạt các suy đoán cho Úc Tử Khê nghe, còn liên tục nhấn mạnh —— Sư phụ của con là bởi vì bị tên chó nào đó khống chế nên mới buông tay, trơ mắt nhìn con rơi vào núi Ác Linh, chứ nếu không phải thế thì sư phụ con tuyệt đối sẽ không làm vậy đâu!

Y càng nhấn mạnh, ý cười của Úc Tử Khê càng sâu, cười đến mức cả người y toàn là mồ hôi lạnh.

Sở Hàn bất đắc dĩ nói: "Sư tôn không lừa con, những chuyện này đều là thật, không tin thì con có thể nhìn vai trái của ta, hiện tại Cốt Đinh vẫn còn trên vai trái của ta."

Nói xong, Sở Hàn trực tiếp nắm tay Úc Tử Khê đặt lên vai trái mình: "Đây, con có thể sờ được."

Úc Tử Khê chớp chớp mắt với y: "Sờ không được."

Sở Hàn: "Không thể nào!" Y từng thử rồi, cách quần áo thì tuyệt đối vẫn có thể sờ tới mà!

Úc Tử Khê vô tội: "Thật sự là không sờ tới mà."

Chẳng lẽ là do hôm nay mình mặc đồ dày quá? Thôi, vì để chứng minh mình trong sạch, lưu manh thì cứ lưu manh vậy. Sở Hàn nắm tay Úc Tử Khê, nói câu thất lễ rồi, sau đó đặt lên vai y: "Con thử lại đi."

Úc Tử Khê siết vai Sở Hàn, ấm áp nơi lòng bàn tay Úc Tử Khê theo da thịt xông thẳng lên đầu Sở Hàn, y nhịn không được mà khẽ run, trái tim đập thình thịch như nhảy disco.

Y quay mặt đi, không dám nhìn Úc Tử Khê nữa: "Sờ, sờ được chưa?"

Úc Tử Khê: "Hình như là có thật."

Sở Hàn thầm lên án trong lòng, cái gì mà hình như là có? Có chính là có!

Úc Tử Khê rụt tay về, Sở Hàn trên mặt vẫn trầm tĩnh, nhưng trong lòng y đã bắt đầu bùng nổ: Ta ta ta ta mẹ nó hình như bị sờ tới phản ứng, vậy mà bị một tên con trai sờ tới phản ứng!!!

"Sư tôn, mặt người đỏ quá." Úc Tử Khê nghiêng đầu nhìn y.

Sở Hàn quay mặt né ánh mắt của hắn: "Nóng."