Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng - Miêu Hữu Lưỡng Điều Mệnh

Chương 4: Đồ NHI, THẬT ĐÀN ÔNG




Lúc hai người từ Ác Thiện Phong về Lục Trúc Phong, mưa đã tạnh, trên mặt đất còn có không ít vũng nước.

Lục Trúc Phong, nói trắng ra thì chính là tòa phong trồng toàn cây trúc, vừa đưa mắt nhìn, là có thể nhìn thấy màu xanh của rừng trúc đầy khắp núi đồi. Mấy ngày qua cứ mưa mãi, toàn bộ lá trúc bị mưa rửa sạch, khẽ ngửi một cái, còn có thể ngửi được một luồng hương trúc nhàn nhạt.

Đệ tử Lục Trúc Phong đều ở trúc xá sau núi, nhưng bởi vì Lục Trúc Phong có quá ít đệ tử, nên hơn phân nửa trúc xá đều trống không.

Sở Hàn mang Úc Tử Khê vào một phòng: "Trúc xá này đã lâu không có ai ở, nhưng cứ cách mấy ngày sẽ quét dọn một lần, rất sạch sẽ, chăn đệm cũng vừa được phơi xong, sau này con ở đây, nếu có gì không hiểu, hay có yêu cầu gì, thì tìm... Thôi, cứ trực tiếp tìm ta là được."

Trong nguyên văn, người trên Lục Trúc Phong không thích Úc Tử Khê, hoặc là ghen ghét, hoặc là khinh thường xuất thân của hắn, xung quanh không có ai tốt, vẫn là nên ít để Úc Tử Khê tiếp xúc với đám người này thì hơn, vừa có thể tránh cho Úc Tử Khê bị sỉ nhục, vừa có thể tránh cho đám người kia làm trời làm đất chọc Úc Tử Khê tức giận.

Trúc xá không lớn, nhưng bên trong có đủ đồ vật, đồ vật dùng để sinh hoạt hằng ngày cũng không tệ, đồ thường ngày không dùng, cũng chỉ có hai cái.

Điều kiện này, đối với Úc Tử Khê nhiều năm ngủ ở miếu hoang là rất tốt.

Thu xếp cho Úc Tử Khê xong, Sở Hàn liền đến sau núi.

Sau núi của Lục Trúc Phong có ôn tuyền (suối nước nóng), hơi nước lượn lờ, hoa cỏ lác đác mọc ra từ khe đá cạnh suối thường xuyên bị hun ướt.

Đêm, vào lúc mặt trăng treo trên đầu ngọn trúc, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào suối nước, sáng long lanh, như miếng vàng vụn.

Cạnh ôn tuyền có một cây đào chỉ nở hoa không kết trái, lớn cỡ hai người ôm mới hết, bây giờ chính là mùa hoa nở, phấn hoa ép một cây hoa mở ra, gió thổi qua, rào rạt rơi xuống đầy đất, thậm chí còn bay tới ôn tuyền.

Sở Hàn tựa lưng vào vách tường ôn tuyền, mực nước vừa ngang ngực, hai tay y gác trên mép bờ, khẽ nhắm mắt.

Y đã ngâm trong ao cả ngày rồi.

Hơi nước quá nhiều, trên trán, chóp mũi, trên cổ, đều bị hun đến lấm tấm mồ hôi, gương mặt cũng phiếm hồng, tuy rằng cảm giác đau rát của vết thương sau lưng vẫn còn, nhưng cũng đã giảm hơn rất nhiều.

Sở Hàn hơi ngửa đầu, nhìn sắc trời, Dương Lăng cũng sắp tới rồi.

Dương Lăng là đại đồ đệ của Sở Hàn, Sở Hàn cũng không rõ là đã thu hắn vào môn hạ như thế nào, bởi vì thời điểm y xuyên qua, người này đã là đồ đệ của y. Thiên tư của Dương Lăng cũng bình thường, mặt là của pháo hôi, tính tình cũng mềm oặt, ngoại trừ cực kỳ nghe lời thì cũng không có sở trường gì, nhưng bởi vì hắn cực kỳ nghe lời, nên ấn tượng của Sở Hàn đối với hắn cũng không tệ lắm.

Vết thương sau lưng Sở Hàn, không cách nào tự mình bôi thuốc được, trước giờ y đều nhờ Tiểu Phù nhân [1] giúp, nhưng gần đây không biết vì sao, mỗi một lần y dùng linh lực, đều sẽ bị phản phệ, dùng càng nhiều, thì sẽ bị phản phệ càng dữ dội. Hôm nay lúc đánh đứt chiêu thức của Khương Tuyệt, y cũng dùng không ít linh lực, nên miệng vết thương phía sau hoàn toàn rách ra, căn cơ cũng bị thương, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào điều khiển Tiểu Phù nhân được, nên y đành phải nhờ Lăng Dương giúp.

[1] Tiểu Phù nhân: Đọc đoạn trên thì chắc mọi người cũng đại khái đoán được đây là "Người bùa chú" rồi há:v?

Sở Hàn vừa nhắc tới Lăng Dương, phía sau liền vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm.

Một người mặc hắc y, thân hình thiếu niên mảnh khảnh giẫm lên hoa rơi, chậm rãi đi đến chỗ Sở Hàn.

"Ra sau cái cây kia chờ ta." Sở Hàn nhàn nhạt nói.

Dương Lăng rất nghe lời y, cũng rất có năng lực quan sát tình hình mà làm việc, Sở Hàn bảo hắn ra phía sau cây chờ, hàm ý chính là bảo hắn quay lưng lại, đừng nhìn lén, Sở Hàn tin rằng Lăng Dương sẽ hiểu.

Quả nhiên, y vừa nói xong câu này, tiếng bước chân liền đổi hướng thành dưới cây, mãi đến khi bước chân lại dừng lại, Sở Hàn mới cầm xiêm y đặt trên tảng đá cạnh ao lên, đứng dậy rời khỏi ao, nhưng y chưa kịp đi qua, một giọng nói mát lạnh từ phía sau truyền đến.

"Sư tôn."

Sở Hàn: "......" Giọng nói này đâu phải của Lăng Dương, mà là của Úc Tử Khê!!!

Sở Hàn chưa kịp mặc y phục xong, cả người trước cứng đờ, sao hắn lại đến đây? Lăng Dương đâu?

"Sư tôn ơi." Úc Tử Khê lại gọi một tiếng.

Sở Hàn hoàn hồn, qua loa mặc y phục, hốt hoảng xoay người, liếc mắt một cái là thấy Úc Tử Khê đang đứng dưới gốc đào.

Tuy là ban đêm, nhưng ánh trăng lại sáng tỏ, khoảng cách của hai người cũng không tính là quá xa, Sở Hàn có thể thấy vẻ mặt của Úc Tử Khê, dường như... không được tốt lắm.

Sở Hàn cau mày, cưỡng ép trấn định nói: "Sao con lại đến đây?"

Úc Tử Khê vẫn đứng dưới gốc cây, hắn nói: "Đại sư huynh bị chưởng môn gọi đi, các sư huynh các cũng có việc, nên mới để con đến bôi thuốc cho sư tôn."

Tuy rằng Lục Trúc Phong thiếu đệ tử, nhưng cũng chỉ là thiếu so với các phong khác, chứ có tận hai mười mấy người, sao lại ai cũng có việc cùng lúc được? Có điều bọn chúng sợ y là thật... Hẳn là đám đệ tử này không dám tới, nên mới lấy cớ là có việc, đẩy cho Úc Tử Khê.

Sở Hàn chỉnh xiêm y lại, đi về phía Úc Tử Khê: "Lần sau đừng có ngốc như vậy."

Dường như Úc Tử Khê nghe không hiểu: "Dạ?"

"Không có gì, bôi thuốc đi." Sở Hàn ngồi trên gốc hoa đào, đưa lưng về phía Úc Tử Khê. Y vén hết tóc sang một bên, vừa định cởi thêm áo, thì tay đã bị đè lại.

Úc Tử Khê: "Sư tôn, ban đêm lạnh lắm, cởi một nửa là đủ rồi."

Sở Hàn bị thương chỗ xương bả vai bên trái, cởi một nửa cũng không ảnh hưởng gì đến việc bôi thuốc, Sở Hàn làm theo lời hắn, không cởi nữa.

Úc Tử Khê nhìn ba đường cào dài nửa thước trên bả vai Sở Hàn, miệng vết thương sâu gần một tấc, cau mày: "Ai làm?"

Sở Hàn sửng sốt, nửa ngày sau mới phản ứng lại lời này của Úc Tử Khê là có ý gì, y nói: "Hai năm trước, ta cùng với các phong chủ khác xuống núi trấn áp dịch bệnh Trường Không Xác ở Thường Châu, bị một con Hỏa Giáp không biết chạy ra từ đâu ra cào trúng."

"Chuyện của hai năm trước, sao mình lại không biết nhỉ?" Lúc Úc Tử Khê nói câu này, hắn thật sự nói rất nhỏ, lẩm bẩm mang theo chút tự trách.

Sở Hàn mờ mịt, lòng nói người bị thương là ta, người đau cũng là ta, sao ngược lại biết được?

Y nghĩ như vậy, đột nhiên sau lưng truyền đến xúc cảm khác thường, tê tê.

"Sư tôn, lúc ấy chắc hẳn người rất đau nhỉ." Úc Tử Khê vừa cẩn thận vuốt ve miệng vết thương của Sở Hàn, vừa nói.

Thật xin lỗi, bây giờ ta cũng rất đau đấy... Sở Hàn nhịn không được nói: "Úc Tử Khê, con sờ làm ta ngứa quá."

Úc Tử Khê cũng được tính là nghe lời, Sở Hàn vừa mới nói xong, tay hắn liền ngừng động tác.

"Sắc trời không còn sớm nữa, mau bôi thuốc đi, con bôi thuốc xong ta còn phải về nghỉ ngơi." Sở Hàn thúc giục nói.

Cũng may là Sở Hàn không quay đầu lại, chứ nếu không y mà nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ hoài xuân của Úc Tử Khê, chắn là sẽ đâm đầu vào cây chết luôn cho rồi.

Úc Tử Khê nhẹ nhàng xoa thuốc mỡ lên vết thương trên lưng Sở Hàn: "Rốt cuộc thì Hỏa Giáp cào sư tôn khiến người bị thương là con gì thế?"

Sở Hàn nói: "Thật ra Hỏa Giáp đến từ Vân Xuyên, là một loại thần binh cổ, từ hỏa diệm tạo thành giáp xác vũ khí, tổng cộng có mười ba con, quanh năm chôn trong dung nham nơi sâu nhất của địa mạch Vân Xuyên, vốn dĩ dùng để trấn áp Ác Linh Trì."

Úc Tử Khê dừng tay một chút: "Ác Linh Trì?"

"Đúng vậy, chính là cái ao được kết giới bao trùm sau núi Hắc Uyên của Thiện Ác Phong. Nhưng về sau, có một số chuyện không hay xảy ra ở Vân Xuyên, có điều đó cũng là chuyện của một trăm tám mươi năm trước, bốn mươi năm trước ta mới đến Vân Xuyên, nên cũng không rõ rốt cuộc khi ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết từ đó về sau, toàn bộ Hỏa Giáp đều bị tổn hại, Ác Linh Trì cũng cạn khô." Nói đến đây, bỗng nhiên Sở Hàn nói một câu, "Cho dù Ác Linh Trì đã cạn khô, nhưng vẫn rất nguy hiểm, ngày thường con đừng đến gần đó."

"Vâng, con sẽ nghe sư tôn." Úc Tử Khê nói, "Vừa rồi sư tôn nói, toàn bộ Hỏa Giáp đều bị tổn hại, vậy thì con Hỏa Giáp cào sư tôn hai năm trước từ đâu ra?"

Sở Hàn nhàn nhạt nói: "Ta có thể chắc chắn rằng toàn bộ Hỏa Giáp đều bị tổn hại, nên vừa rồi mới nói —— Không biết nó chui từ chỗ nào ra."

Úc Tử Khê khẽ cau mày: "Vậy con Hỏa Giáp đó chắc là rất lợi lại ạ? Nếu không thì với tu vi của sư tôn, thì sao lại bị nó làm bị thương được?"

Sở Hàn nói: "Hỏa Giáp là thần binh cổ, đương nhiên là lợi hại rồi. Nhưng không phải là vì nó quá lợi hại nên ta mới bị nó cào bị thương."

Úc Tử Khê khó hiểu: "Là sao ạ?"

"Đánh lén." Sở Hàn nhàn nhạt nói.

Năm đó trên Duyệt Tiên Đài ở Thường Châu, ở cạnh y còn có ít nhất hai mươi mấy tu sĩ, nhưng lúc con Hỏa Giáp đó lao ra, lại cố tình chỉ hướng về phía y... Chẳng lẽ là bởi vì y đẹp trai nhất hả?

Ánh mắt Úc Tử Khê chợt lạnh: "Sau đó thì sao?"

Sở Hàn nhặt một đóa hoa đào lên ngắm nghía: "Sau đó, ta đối một chiêu với nó, nó liền chạy, từ đó về sau không gặp lại nữa."

Úc Tử Khê buồn bã nói: "Cũng may là sư tôn không sao, nếu không..."

Hắn nói một nửa, bỗng nhiên im bặt.

Sở Hàn quay đầu nhìn hắn: "Nếu không cái gì?"

Úc Tử Khê cười tủm tỉm nói: "Không có gì ạ, chỉ là con nghĩ tới một số chuyện không tốt thôi."

Sở Hàn bật cười: "Con nít con nôi, không cần nghĩ quá nhiều."

Bỗng nhiên Úc Tử Khê ngưng cười, không chỉ ngưng cười, mà còn nghiêm trang nói với Sở Hàn: "Sư tôn, năm nay con mười lăm rồi, không còn là trẻ con nữa."

Sở Hàn lười tranh cãi với hắn, mặt không biến sắc gật đầu: "Ừ ừ, con không phải trẻ con, con là đại nam nhân."

Úc Tử Khê hài lòng cười cười, tiếp tục nghiêm túc bôi thuốc giúp Sở Hàn.

Bôi thuốc xong thì trời đã khuya.

Buổi sáng ngày tiếp theo.

"Sở Hàn, ngươi quên rằng hôm nay chưởng môn của Thượng Thanh Phái muốn làm Đại Điển hợp tịch với đạo lữ hả?" Khương Tuyệt vội vã tìm tới.

Trời xuân ấm áp, Sở Hàn ăn sáng xong, lúc này đang nhắm mắt nằm phơi nắng trên ghế quý phi trong sân.

Nghe vậy, Sở Hàn khẽ nâng mí mắt lên: "Không quên, làm sao vậy?"

Khương Tuyệt chấn kinh: "Nếu ngươi biết, sao lại còn nằm ở chỗ này?"

Sở Hàn nhàn nhạt nói: "Ta không đi, sao ta lại không được nằm ở đây?"

Khương Tuyệt nói: "Chưởng môn không đi, Lạc Trường Ca không đi, Lục Quân Tiềm cũng không đi, bây giờ đến ngươi cũng không đi, chẳng lẽ muốn ta đi một mình à?"

"Ngươi có thể đi một mình mà, trên thiệp mời nói hi vọng Vân Xuyên có người trình diện, chứ có nói rõ là ai trình diện đâu, cũng đâu có nói là muốn mấy người trình diện." Sở Hàn nhìn gã một cái.

Khương Tuyệt khó chịu: "Bọn họ không đi, tốt xấu gì cũng có lí do, còn ngươi? Ngươi nhàn rỗi như vậy, sao lại không đi?"

Sở Hàn nhắm mắt lại nói: "Ta rất bận."

"Bận ăn bận uống bận phơi nắng à?" Khương Tuyệt nghiến răng nhìn y.

Sở Hàn: "Cũng gần giống vậy, có điều bây giờ nhiều hơn một việc rồi."

Khương Tuyệt: "Việc gì?"

Sở Hàn: "Nuôi đồ đệ."

Lúc Úc Tử Khê một tay cầm kiếm, một tay cầm tâm pháp đi vào, vừa hay nghe thấy Sở Hàn không mặn không nhạt trả lời.