Đồ Nhi, Đừng Làm Nũng - Miêu Hữu Lưỡng Điều Mệnh

Chương 7: Đồ Nhi, thật là ngốc




Trương Phong muốn cãi lại, nhưng nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của Úc Tử Khê, là lại run rẩy, kìm nén bực bội vội vàng rời đi.

Trương Phong vừa biến mất ở cuối đường, Sở Hàn liền từ một ngã rẽ khác đi lại đây, y không nhìn thấy Trương Phong, chỉ nhìn thấy Úc Tử Khê đang đứng trên đường nhỏ cách đó không xa, sắc mặt âm u, có vẻ như tâm tình không được tốt lắm.

"Úc Tử Khê, con đứng ở đó làm gì thế?" Sở Hàn vừa đi qua chỗ hắn, vừa hỏi.

"Đồ nhi luyện kiếm ở đây, đang định rời đi ạ." Úc Tử Khê hành lễ với Sở Hàn, cúi đầu tựa người vào một cây trúc.

Sở Hàn liếc nhìn rừng trúc rơi đầy lá trúc và cành trúc, lòng nói thiếu niên này luyện kiếm sao mà thô bạo quá trời, để hắn luyện ở chỗ này nửa tháng, chắc mấy cây trúc bị hắn chém trọc luôn quá...

"Sau này cố gắng đừng tới đây luyện kiếm nữa, chỗ này nhỏ, không thi triển được, ngày mai ta rảnh, nếu con không muốn tới sân luyện tập của các đệ tử, thì tới sân của ta đi." Sở Hàn nói.

Úc Tử Khê nhàn nhạt vâng một tiếng.

Sắc trời đã tối, Sở Hàn vẫn chưa ăn tối, y đoán chừng Úc Tử Khê cũng chưa ăn, liền bảo hắn cùng đi tới đại đường của tiền viện.

Lúc bọn họ đến, phần lớn các đệ tử đã ăn tối xong rồi, chỉ còn lại mấy người đang nói chuyện phiếm.

Hôm nay đã đổi đầu bếp mới, cuối cùng Sở Hàn cũng không cần chỉ uống canh trứng nữa. Y chọn mấy đĩa thức ăn thanh đạm hơi ngọt, rồi lấy thêm một bát cháo ngọt.

Y và Úc Tử Khê chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cửa sổ mở toang, ngoài trời đã tối đen.

Lúc ăn cơm Sở Hàn không thích nói chuyện, hơn nữa y cảm thấy y và Úc Tử Khê cũng không có gì để nói, nên vẫn luôn im lặng, nhưng ngay khi y sắp ăn xong, Úc Tử Khê chợt lên tiếng.

Úc Tử Khê nói: "Sư tôn, con nghe nói Hắc Uyên sau Thiện Ác Phong có một loại Băng Thảo, là linh dược hiếm thấy, có tác dụng rất tốt cho vết thương của người, không biết... Không biết là thật hay giả?"

"Ừm, là thật." Sở Hàn buông đũa, một tay chống đầu nhìn Úc Tử Khê, "Con hỏi cái này làm gì?"

"Không làm gì ạ, chỉ là con thấy trong sách, nên mới tùy tiện hỏi một câu thôi." Nói xong, Úc Tử Khê lại tiếp tục cắm đầu ăn canh, mặt sắp dán luôn vào thành bát.

Sở Hàn một tay chống đầu, một tay rút quạt xếp bên hông ra, dùng quạt đẩy trán Úc Tử Khê, cưỡng ép khiến hắn ngẩng đầu lên: "Đừng có cắm sát như thế, cẩn thận tóc rơi vào bát đấy."

Úc Tử Khê ngẩng đầu, Sở Hàn nhìn hắn, vừa hay Úc Tử Khê cũng nhìn sang, nhìn đến tròn mắt, nhưng ngay sau đó, hắn vội vàng buông đũa, quay mặt đi, thậm chí còn lấy tay che hai lỗ tai lại.

"Con làm sao vậy?" Sở Hàn mờ mịt, không hiểu nổi phản ứng của Úc Tử Khê.

Úc Tử Khê lắp bắp nói: "Không, không có gì đâu ạ."

Đây là bộ dáng của không có gì à? Sở Hàn khẽ phe phẩy quạt, "Có chuyện ta cần nhắc nhở con một chút, đệ tử Lục Trúc Phong sẽ xuống núi lịch luyện vào tháng tư hằng năm, đây là quy củ, dù rằng con đã bái nhập môn hạ của ta, đương nhiên là sẽ muốn đi cùng, nhưng rốt cuộc con chỉ mới đến, thực lực không bằng các đệ tử khác, cho nên nhân dịp khoảng thời gian này, chuyên tâm tu luyện quyển tâm pháp và kiếm pháp mà ta cho con đi."

Úc Tử Khê gật đầu: "Sư tôn yên tâm, con tuyệt đối sẽ không kéo chân sau mọi người đâu."

Quạt xếp trên tay Sở Hàn dừng một chút, sửa sai nói: "Úc Tử Khê, có phải con hiểu lầm gì rồi không? Ta bảo con chuyên tâm tu luyện, là bởi vì ta không muốn thấy con bị thương, chứ không phải ta sợ con kéo chân sau."

Trong nguyên văn, chính lần lịch luyện này đã cướp mất nửa cái mạng của Úc Tử Khê, nếu không phải vai chính có quầng sáng cộng thân, thì có khi hắn đã chết tại chỗ rồi!

Nào ngờ Sở Hàn vừa nói xong, đôi mắt Úc Tử Khê liền ửng đỏ: "Sư tôn, người... thật tốt."

Sở Hàn sốc rồi, thiếu niên, có chuyện gì thì cũng từ từ, ngươi đừng có hơi tí là khóc được không? Bộ nước mắt của ngươi không đáng tiền hả?

Tuy rằng tính tình của Úc Tử Khê trong nguyên văn rất kỳ lạ, nhưng cũng không phải cứ hơi tí là khóc, dù đã trải qua rất nhiều chuyện dã man, nhưng cũng chưa thấy hắn rơi nước mắt bao giờ, sao bây giờ lại thành ra cái đức hạnh này rồi? Cứ như tiểu cô nương ấy...

Sở Hàn không phải là người sẽ đi an ủi người khác, nửa ngày sau y mới nghẹn được một câu: "Ừ, ta cũng cảm thấy ta rất tốt."

Cho nên ngươi đừng khóc nữa được không?

.....

Hôm nay Sở Hàn có hơi mệt, bị Úc Tử Khê nháo một trận như vậy, y càng mệt, ăn cơm xong là y trở về nghỉ ngơi ngay.

Ngày hôm sau, Sở Hàn vẫn nằm phơi nắng trên ghế quý phi trong sân như thường lệ, cắn hạt dưa. Nhưng y cắn mãi đến mặn cả miệng mà vẫn chả thấy Úc Tử Khê đến, trái lại người đến lại là Dương Lăng.

Dương Lăng nói: "Sư tôn, bên Bách Điệp Phong vừa nói là muốn mời ngài lại sang một chuyến."

Sở Hàn không kiên nhẫn nói: "Không đi."

"Nhưng..."

Dương Lăng vừa nói được một nửa, đã bị Sở Hàn ngắt lời.

Sở Hàn nói: "Không có nhưng nhị gì hết."

Không phải là Sở Hàn không muốn đi, mà là có đi cũng vô dụng.

Ngày hôm qua, người của Bách Điệp Phong xem mạch cho y cả ngày, cuối cùng vẫn kết luận rằng cần Băng Thảo làm thuốc dẫn mới có thể trị tận gốc, không khác gì với kết quả lúc trước, cho nên trước khi bọn họ nghĩ ra cách mới không dùng Băng Thảo, có đi mấy lần cũng vô dụng.

Sở Hàn đã nói như vậy, Dương Lăng cũng chỉ đành làm theo.

Trước khi Dương Lăng rời đi, Sở Hàn do dự một chút, vẫn hỏi: "Hôm nay Úc Tử Khê luyện tập chung với mấy đứa à?"

Dương Lăng gãi gãi đầu: "Không phải ạ, Úc sư đệ chưa bao giờ luyện tập cùng chúng con cả."

Thấy không hỏi được gì, Sở Hàn liền xua tay bảo Lăng Dương đi đi.

Không tới đây, cũng không ở cùng với Lăng Dương, vậy còn có thể đi đâu được?

Sở Hàn nghĩ không ra.

Khiến Sở Hàn càng không hiểu nổi chính là, ba ngày tiếp theo y cũng không thấy Úc Tử Khê, ngay cả lúc ăn cơm ở đại đường cũng không thấy. Sở Hàn hỏi đám đệ tử Lục Trúc Phong, cũng hỏi cả mấy phong chủ của mấy tòa phong gần đó, nhưng đều chỉ nhận được một câu trả lời —— Không thấy.

Thằng nhóc này mất tích rồi à?

.....

Giữa trưa ngày thứ bảy không thấy Úc Tử Khê.

Dương Lăng đầu đầy mồ hôi chạy đến sân Sở Hàn, thở hổn hển: "Sư tôn ơi, không xong rồi! Úc, Úc sư đệ bị Khương phong chủ bắt rồi!"

Vốn dĩ Dương Lăng đang vội vã lo sốt vó, nhưng sau khi thấy đồ đặt trên bàn của Sở Hàn, nháy mắt bình tĩnh, không thể tin nổi nhìn y: "Sư tôn, người, người đây là đang làm gì vậy?"

Sở Hàn thu cái hộp trên bàn lại, lạnh lùng liếc Lăng Dương một cái: "Không có gì."

Ngay lúc này, một Phù nhân nho nhỏ to bằng bàn tay bay tới trước mặt Sở Hàn.

Phù nhân nhỏ cúi chào Sở Hàn, giọng sữa mềm mại lặp lại lời Dương Lăng vừa nói: "Chủ nhân ơi, Úc Tử Khê bị tên ngốc Khương Tuyệt bắt rồi."

Sắc mặt Dương Lăng trắng bệch: "Sư tôn, người dùng Phù nhân? Trên người của người đang bị thương, không được sử dụng linh lực đâu!"

Sở Hàn không để ý đến hắn, trực tiếp hỏi Phù nhân nhỏ: "Bây giờ người đang ở đâu?"

Phù nhân nhỏ: "Sau núi Ác Thiện Phong ạ."

Sở Hàn: "......" Rõ ràng là y đã dặn, sau núi Thiện Ác Phong là cấm địa, rất nguy hiểm, không thể đi, cũng không được đi, thằng nhãi này coi lời nói của y là rắm à?

Lúc Sở Hàn đến sau núi Thiện Ác Phong, Úc Tử Khê đang bị Khương Tuyệt túm cổ áo mắng.

"Úc Tử Khê, ngươi con mẹ nó bị điên rồi hả? Ban ngày ban mặt lại đi nhổ cỏ ở Ác Linh Trì! Ngại mình sống lâu quá rồi à?" Khương Tuyệt sắp bị làm cho tức chết, "Sư tôn ngươi tới rồi, để xem ngươi ăn nói với y thế nào!"

Vốn dĩ Khương Tuyệt tới Thiện Ác Phong là để tìm Vân Mộng Thăng, nhưng Vân Mộng Thăng có việc đi nơi khác, một lúc nữa mới về, gã thấy ngồi chờ trong đại sảnh quá chán, nên mới ra ngoài đi lại một chút, nào ngờ kết giới phong ấn Ác Linh Trì sau núi bỗng nhiên có dị động, gã vừa đến, đã thấy Úc Tử Khê cả người đầy máu nằm trên đất, tay phải còn gắt gao nắm chặt một cây cỏ, tuy không chết, nhưng cũng là gần chết.

Khương Tuyệt giải thích ngọn nguồn với Sở Hàn, Sở Hàn nghe xong thì ngu cả người, thấy cây cỏ phát ra ánh huỳnh quang trong tay Úc Tử Khê, lại sửng sốt.

Trong tay Úc Tử Khê, chính là Băng Thảo có thể trị vết thương của y.

Lí do mà Úc Tử Khê biến mất mấy ngày nay, chẳng lẽ là vì tìm cái này ư?

Nghĩ đến buổi tối hôm trở về từ Bách Điệp Phong, lúc ăn cơm Úc Tử Khê có hỏi y, Sở Hàn có một phỏng đoán mà ngay cả bản thân y cũng không tin được —— Sẽ không phải là vì vết thương của y, nên Úc Tử Khê mới đến đây lấy Băng Thảo đấy chứ?

Nghĩ đến đây, lửa giận nghẹn nơi lồng ngực Sở Hàn không hiểu vì sao lại tiêu tán.

Sở Hàn bình tĩnh lại, vẻ mặt hờ hững nói với Khương Tuyệt: "Ngươi đừng có nắm cổ áo hắn, hắn ngạt chết bây giờ."

Khương Tuyệt kinh ngạc nhìn Sở Hàn: "Đồ đệ của ngươi ăn gan hùm mật gấu dám xông vào Ác Linh Trì, chẳng lẽ ngươi không tức giận ư?"

Úc Tử Khê tự vào Ác Linh Trì, tuy rằng không biết hắn ra bằng cách nào, nhưng hắn vẫn phạm vào giới luật.

Sở Hàn cũng không trả lời vấn đề của Khương Tuyệt, chỉ nhàn nhạt nói: "Đưa người cho ta."

Khương Tuyệt luôn cảm thấy phản ứng của Sở Hàn có gì không đúng: "Sở Hàn, ngươi tỉnh ngủ chưa đấy?"

"Khương, Tú, Văn, đưa người cho ta." Sở Hàn nói lại lần nữa.

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi ta bằng cái tên đó!" Mặt Khương Tuyệt nháy mắt xanh lè, trực tiếp bắt lấy Úc Tử Khê ném qua phía Sở Hàn, "Không phải chỉ là đồ đệ thôi à, cho ngươi cho ngươi đấy!"

Không thể không nói, Khương phong chủ xưa nay luôn rất chuẩn xác, dù rằng đây không phải mong muốn của y, nhưng tùy tay ném như vậy, vừa hay lại ném Úc Tử Khê vào lồng ngực Sở Hàn.

Úc Tử Khê đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, sau khi ngửi được hương trúc trên người Sở Hàn, thì trực tiếp an tâm nhắm mắt, sau đó cả người rụt vào lồng ngực Sở Hàn, đầu lại cọ cọ ngực y, nỉ non: "Sư tôn ơi."

Người này... đang làm nũng à?

Một lúc lâu sau, Sở Hàn mới chậm rãi đáp: "Ừm."

Sở Hàn ôm Úc Tử Khê, phân phó Phù nhân nhỏ: "Đi Bách Điệp Phong mời Liễu Dụ đến đây."

Ban đầu Bách điệp Phong không phải là Bách Điệp Phong, mà tên là Dược Tiên Phong, người trên đó chuyên phụ trách trị bệnh cứu người, nhưng bởi vì Phong chủ Liễu Dụ nuôi một đỉnh núi toàn là bướm, nên sau này mới sửa tên thành Bách Điệp Phong.

Lúc Sở Hàn sắp đi, đột nhiên Khương Tuyệt hỏi: "Rốt cuộc cây cỏ trong tay đồ nhi của ngươi là gì vậy? Hình như ta từng thấy trên 《 Vân Xuyên bách thảo kinh 》 rồi thì phải."

Phù nhân nhỏ chưa đi cười hì hì hai tiếng: "Tên ngốc Khương Tuyệt, Khương Tuyệt ngu ngốc."

Mặt Khương Tuyệt hết trắng lại xanh: "Sở Hàn, ngươi có trông coi người giấy của ngươi đi không thì bảo?!"

Sở Hàn ngoảnh đầu nhìn gã: "Nó nói cũng đâu có sai, ngay cả Băng Thảo mà ngươi cũng không nhận ra, thì ngươi chẳng phải là tên ngốc thì là gì."

"Băng Thảo???" Khương Tuyệt cau mày, "Là Băng Thảo mà ta đang nghĩ đó hả?"

"Trên đời này còn có loại Băng Thảo thứ hai à?" Sở Hàn lạnh lùng nói.

Người có tính nết kém không đáng sợ, đáng sợ chính là người đó không chỉ có tính nết kém, mà còn ngốc...

Sở Hàn lười để ý đến gã, ôm Úc Tử Khê về Lục Trúc Phong.