Tịnh Miên đứng nhìn cửa phòng rồi nhìn sang Vũ Tiêu. Cô có chút mím môi bước vào trong, nhìn quanh căn phòng liền có chút ngạc nhiên.
-Vương Trắc, anh cũng tàn ác thật đấy. Giường đôi loại lớn, phòng tắm trong suốt, đầu giường có đệm cách âm, tủ đầu giường đặt một hộp "bong bóng" siêu mỏng mùi socola, hai lọ nước khoái cảm và còn xông cả tinh dầu xạ hương. Anh thật sự quá đáng sợ rồi Vương Trắc ơi, em thật muốn băm chết anh ngay bây giờ. - Tịnh Miên lẩm bẩm chửi rủa.
-Có vẻ anh ta hiểu lầm điều gì đó về chúng ta rồi. - Vũ Tiêu cầm lấy tờ giấy ghi chú đưa cho Tịnh Miên.
-"Mọi thứ cũng đã chuẩn bị sẵn, chúc cả hai một đêm nồng cháy. À, Vũ Tiêu này tôi nhắc nhở cậu. Cậu nhớ vừa phải thôi, cẩn thận ngày mai cô gái nhỏ của cậu không đi nổi." ..... Mẹ bà nhà anh, Vương Trắc. Anh nhắn nhủ cái con mẹ gì vậy trời. Ai mà đi không nổi. Con mẹ nhà anh, Vương Trắc. Em đây đâu yếu kém đến mức không thể lết đi như vậy. - Tịnh Miên quát lên.
-Sao lại tức giận rồi - Vũ Tiêu có chút mắc cười nhìn Tịnh Miên.
-Anh xem, anh ta nói em như thể em yếu đuối lắm vậy. Gì mà đi không nổi, em tung hoành bao nhiêu năm chẳng lẽ lại có chuyện chỉ qua một đêm là đi không nổi. Anh xem, anh ta như thế có quá đáng không. - Tịnh Miên tức giận ngồi xuống giường. Sức lực của cô đâu kém cõi đến thế.
-Hóa ra em bốc hỏa vì cái này. Anh cứ tưởng em tức giận vì anh ta hiểu lầm chúng ta yêu đương và còn bảo em là cô gái nhỏ của anh nữa chứ. Nào đừng tức giận nữa, em không yếu đuối. Em không thể nào có chuyện, 1 đêm liền không đi nổi. Còn nếu lỡ có không đi nổi thật, thì có anh bế em đi. Em nằm trong vòng tay anh, ai cả gan động đến em anh sẽ giết chết tên đấy. - Vũ Tiêu bật cười khẽ xoa đầu cô, cô gái nhỏ này quả thật rất đáng yêu.
-Hiểu lầm em với anh yêu đương thì cũng là chuyện bình thường không phải sao. Dù sao chúng ta cũng đang giả vờ hẹn hò mà. Nhưng anh ta lại nói như em ..... *thở dài* Thôi bỏ đi. Chút nữa em sẽ tính sổ với anh ta sau. Anh vào tắm rửa đi, em ra ban công một chút. - Tịnh Miên cầm theo một chiếc hộp bước ra phía ban công.
-Này, em tính ra đấy hút thuốc nữa à. Em quên em hứa với anh cái gì rồi à? - Vũ Tiêu vịnh lấy cổ tay Tịnh Miên.
-Chỉ là kẹo dẻo trái cây thôi !!!! Em cai thuốc rồi, nhưng vì cai thuốc nên em hay buồn miệng. Yên tâm đi, em hứa được em làm được. Anh đi tắm đi. - Tịnh Miên mỉm cưới bước đi.
Vũ Tiêu gật gù rồi vào phòng tắm. Nghe thấy tiếng nước chảy, Tịnh Miên nở nụ cười dịu dàng. Cũng lâu rồi mới có một người đàn ông xa lạ lo cho cô như vậy, nhưng đáng tiếc ..... cô với anh ta đến với nhau là chuyện không thể xảy ra. Tịnh Miên thả hồn theo những dòng tâm sự kia, ánh mắt vô định nhìn xa xăm. Vô tình cô nhìn thấy ở phía dưới kia có thứ rất kì quái. Ngay một góc ở khoảng sân vườn, có một bia mộ. Tịnh Miên có chút khó hiểu, trong căn dinh thự sang trọng lộng lẫy như thế lại có một bia mộ. Bia mộ ấy liệu là của ai. Cô thẫn thờ đứng đó nhìn bia mộ xa xa kia hơn hai mươi phút thì nghe thấy tiếng mở cửa. Theo phản xạ Tịnh Miên liền quay đầu, thì thấy Vũ Tiêu đã tắm ra. Hắn ta mặc một chiếc áo phông trắng đi cùng chiếc quần jean và mái tóc vẫn còn ươn ướt. Nhìn anh ta lúc này không còn vẻ lạnh lùng, tanh mùi máu tươi nữa. Giờ chỉ là 1 vẻ đẹp cao ngao nhưng dịu dàng, trầm lắng nhưng ôn nhu. Một vẻ đẹp thật sự rất dễ câu hồn người xung quanh.
- Em nhìn gì mà thất thần vậy, Tịnh Miên. - Anh từ từ bước về phía cô.
- Anh nhìn xem, một căn dinh thự nguy nga như vậy. Tại sao lại có một ngôi mộ nhỏ nằm lẻ loi 1 góc vườn. - Tịnh Miên chỉ cho Vũ Tiêu.
- Lúc nãy em có nghe Dạ Tuấn nhắc Vương Hầu phải buông bỏ điều gì đó xuống không. - Vũ Tiêu nói.
- À có, em có nghe thấy. Cậu ấy kêu anh Vương Hầu phải buông xuống mới tìm được mối lương duyên tốt. - Tịnh Miên đạp lời.
- Ừm. Phần mộ ấy là của Mã Vương Phi, con gái của Mã Vương Kha và là người vợ chưa cưới của Vương Hầu. Mười bảy năm trước cô ấy mất vì cứu cậu ta thoát khỏi vòng vây truy sát mà trúng đạn, khi đó cô gái ấy chỉ vừa tròn mười tám tuổi. Việc không thể bảo vệ được Mã Vương Phi chính là ám ảnh và hội hận lớn nhất của Vương Hầu. Nên cậu ta đã xin phép Mã Vương Kha đem xác vợ chưa cưới của mình về trôn tại sân vườn nhà mình. Sau này Mã Vương Kha mất đi quyền thế, bị đối thủ thủ tiêu, Mã Gia diệt vong không còn một ai. Thì chẳng còn ai nhớ đến 2 chị em Mã Vương Dung, Mã Vương Phi tuổi nhỏ nhưng từng một thời oanh tạc cùng cha mình nơi vùng đất máu tanh đó. - Vũ Tiêu kể lại.
- Ôi!!! Thật tội nghiệp. Một cô gái nhỏ trong độ tuổi đẹp đẽ ấy mà phải rời xa thế nhân. - Tịnh Miên tặc lưỡi đau xót.
- Đó cũng là lý do mà anh ta chọn cách ở một mình trong suốt ngần ấy năm. Ai cũng muốn anh ta có được một mối lương duyên khác, nhưng dù cho mọi người có mai mối đi chăng nữa, anh ta phải tự mình bắt đầu thì mối duyên mới nên tơ thành chỉ.
Tịnh Miên gật gù đồng ý lời nới của Vũ Tiêu. Giống như cô thường hay nói với Lĩnh Nhị, bảo chị ấy phải buông bỏ quá khứ mới có thể tìm kiếm được mối lương duyên tốt đẹp. Bọn họ quay vào định đi xuống thì ngay khi vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau
- Cô Lĩnh, cô bị ám ảnh cưỡng chế nặng đúng không. Tôi nấu ăn mà cô cũng vào bắt tôi phải làm theo trình tự sắp xếp đúng nữa. Nhà tôi tôi muốn nấu như nào tôi nấu. Cô giỏi thì tự vào mà nấu đi. - Tiếng Vương Hầu vang lên.
- Chắc tôi cần anh nấu. Biến ra, nể tình anh cho bọn tôi chỗ ở. Bổn nương đây sẽ nấu cho anh một bữa ăn ngon nhất. - Tiếng Lĩnh Nhị quát to.
Mọi người trên lầu liền nhanh chóng chạy xuống, ai cũng sợ không xuống nhanh thì lát dưới bếp sẽ có án mạng. Nhưng cuối cùng khi ai cũng tu tập ở bếp thì một cảnh tượng khó nhìn đang diễn ra. Thế quái nào mà Lĩnh Nhị lại mặc mỗi chiếc áo sơ mi nam dài qua đùi, còn Vương Hầu lại mặc mỗi chiếc quần âu.
- Cảnh tượng gì đây. Chị Lĩnh Nhị, chị ăn mặc kiểu gì vậy nhớ nghề à. - Lục Dương Phàm nhếch môi đáp.
-Miệng cẩu mãi là miệng cẩu. Cậu ăn nói cho cẩn thận, tôi nhớ nghề là thế quái nào? Tên ngốc Vương Hầu nhà các cậu đường đường là bác sĩ mà yếu bóng vía. Tôi vừa đi lại gần cậu ta đã giật bắn người làm đồ hắc xì dầu lên người tôi, vì lười lên lục tủ phối đồ nên cậu ấy đưa tôi áo của cậu ấy mặc đỡ. - Lĩnh Nhị giáng một cút tát vào sau đầu Lục Dương Phàm.
- Xin lỗi, em quên mất cái nết khó chịu của chị. - Lục Dương Phàm cúi đầu chắp tay xin lỗi.
- Hết chuyện, ra ngoài nhồi hết đi. Để tôi còn nấu ăn, không nhịn đói cả đám bây giờ. - Lĩnh Nhị quay lưng vào lại bếp.
- Để tụi em giúp chị.
Tịnh Miên và Yến Họa cùng đi vào bếp. Còn những nam nhân kia lặng lẽ ra sofa ngồi tám chuyện chờ cơm. Chưa đầy ba mươi phút, một bàn đầy các món ăn ngon và đẹp mắt. Mọi người không khỏi cảm thán khi nhìn thấy những món ăn vừa có hương vừa có sắc như thế này.
-Vương Hầu, anh nếm thử xem. - Lĩnh Nhị chỉ vào món ăn mà ban nãy Vương Hầu nấu hỏng.
Vương Hầu gắp một miếng cho vào miệng, một mùi vị quen thuộc liền đánh thức trí nhớ của anh ta. Hương vị này, mùi vị này chính là điều anh đã luôn tìm kiếm lại sau mười một năm.
- Món thịt hầm Thảo Quả Bách Liên này, cô học từ đâu? - Vương Hầu đưa mắt dò hỏi.
- Món ăn bí truyền của tôi đấy. Anh đừng mong tôi sẽ chỉ dạy cho anh. - Lĩnh Nhị đắc ý ngồi vào bàn.
- Tôi không ngờ cô còn có bản lĩnh này. - Mộ Hiên gật gù khen ngợi.
Mọi người vui vẻ ngồi ăn uống, vừa bàn bạc chuyện công việc vừa trò chuyện tán gẫu. Chỉ có Vương Hầu là ngồi nhìn Lĩnh Nhị rồi suy tư.