Tô Nhược mang tập tài liệu đi vào phòng giám đốc, tức giận nói: "Tiêu Tổng, tôi đã kiểm tra hồ sơ rất kỹ, thật sự không phát hiện có chỗ nào sai sót." Rõ ràng là anh kiếm cớ ép tôi ở lại.
"Đừng nổi nóng. Em ngồi xuống trước đã, anh sẽ chỉ cho em." - Tiêu Thần hất cằm về phía chiếc ghế đối diện bàn làm việc của hắn rồi đứng dậy. - "Em uống cà phê không? Để anh đi pha."
"Không cần." - Tô Nhược trừng mắt cảnh cáo hắn đừng có giở trò.
Nhưng Tiêu Thần phớt lờ cô, xắn tay áo, bước đến chỗ máy pha cà phê: "Mocha nhé? Anh nhớ em thích đồ uống có vị sô cô la."
Tô Nhược không đáp. Đợi hắn quay lại, cô đanh giọng nhắc nhở: "Chẳng phải Tiêu Tổng đang cần hoàn thành bộ hồ sơ này rất gấp hay sao? Tôi cũng muốn được về nhà sớm. Vậy nên anh đừng tìm cách trì hoãn nữa."
Lần này đến lượt Tiêu Thần im lặng. Hắn đứng bên cạnh cô, đặt ly cà phê xuống mặt bàn, hơi cúi người xuống, lật đến trang gần cuối của tài liệu, chỉ vào một đoạn trên đó. "Anh nghĩ điều khoản chỗ này cần phải thay đổi. Nếu bên A và bên B phát sinh vấn đề thì nên để hai bên tự thương lượng giải quyết, không cần thiết phải trung gian qua bên thứ ba."
"Tại sao? Sự can thiệp của bên thứ ba là để đảm bảo tính minh bạch trong quá trình xử lý mâu thuẫn cơ mà?" - Tô Nhược không hiểu.
"Anh cảm thấy việc lôi kéo thêm một chủ thể không liên quan chỉ khiến cục diện thêm phức tạp mà thôi."
Tô Nhược bất giác ngẩng lên, phát hiện Tiêu Thần đang nhìn cô chăm chú. Dựa vào ánh mắt và giọng điệu của hắn, cô lờ mờ đoán được thứ hắn đang nói đến không phải là điều khoản trong hồ sơ.
"Anh muốn ám chỉ chuyện gì?" - Tô Nhược buột miệng hỏi nhưng ngay lập tức thấy hối hận, nhận ra mình đã mắc bẫy của hắn. Đáng lẽ mình nên nhắm mắt làm ngơ như không biết gì, ngoan ngoãn sửa lại hồ sơ theo lời hắn cho xong rồi mau chóng về nhà mới phải.
"Em kết hôn với hắn ta là vì anh đúng không?" - Tiêu Thần khom lưng, đối mặt với cô, khoảng cách gần trong gang tấc, như kẻ đi săn áp sát con mồi.
Khác với sự lãng mạn mỗi khi chạm môi kề má thuở còn yêu nhau, hành động bây giờ của hắn chỉ khiến Tô Nhược cảm thấy buồn nôn. Cô nhích cơ thể lùi về sau, cười chế nhạo: "Anh mắc bệnh ảo tưởng à? Chuyện giữa tôi và anh ấy thì liên quan gì đến anh?" Mặc dù hắn nói có một phần đúng với sự thật nhưng cô không muốn thừa nhận.
Tiêu Thần khẽ cười: "Đừng giả vờ, da mặt em mỏng, nói dối sẽ liền ửng đỏ." Hắn đi vòng qua bàn làm việc, đút hai tay vào túi quần, lơ đễnh nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ. "Nhược Nhược, ly hôn với hắn ta đi. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng chớ nên lợi dụng một người vô tội."
Tô Nhược thoáng sững sờ, quả thật có vài lúc, cô cảm thấy Tiêu Thần và Lục Minh Trạch rất giống nhau, đều là những kẻ cố chấp và ương ngạnh. Cô chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh đáp lời hắn: "Tiêu Thần, nếu anh thật sự cao thượng như vậy thì nên chúc phúc cho vợ chồng tôi mới phải. Tôi kết hôn với Lục Minh Trạch tuyệt đối không phải để trả thù anh. Chuyện giữa tôi và anh đã kết thúc vào 6 năm trước rồi. Từ nay về sau mong anh đừng làm phiền đến tôi nữa."
Vào buổi tối trước ngày Tiêu Thần ra nước ngoài, lúc kéo rèm cửa chuẩn bị đi ngủ, Tô Nhược trông thấy một người đàn ông đứng dưới gốc cây bên vệ đường nhìn chằm chằm lên cửa sổ phòng mình. Khuôn mặt ẩn hiện nơi tranh tối tranh sáng không thể nhìn rõ nhưng cô vẫn biết người đó là ai.
Tiêu Thần tha thiết muốn hàn gắn mối quan hệ với Tô Nhược, nhưng hắn chỉ lặng lẽ đứng đó suốt một đêm dài cho đến khi chuyến bay sắp khởi hành mới chịu rời đi, giống như vị lữ khách khát khô cổ họng vẫn không lên tiếng xin nước uống. Mà Tô Nhược cũng không có ý định giữ hắn ở lại. Tổn thương mà Tiêu Thần gây ra cho cô quá lớn, nếu trở về bên hắn, cô sẽ có lỗi với chính bản thân mình, có lỗi với những ngày cô đau đớn khổ sở vì thất tình. Đam Mỹ Sắc
Tô Nhược quay gót định rời đi nhưng chưa kịp ra đến cửa đã bị cơ thể cao lớn của Tiêu Thần chắn mất tầm nhìn. Hắn ghì chặt bả vai cô, ánh mắt long lanh khẩn cầu: "Nhược Nhược, anh thật sự không thể sống thiếu em được. Nếu em không chấp nhận tha thứ cho anh, đời này của anh biết phải làm sao đây?"
Hiếm khi một kẻ kiêu ngạo bất tuân như Tiêu Thần lại hèn mọn cầu xin người khác, Tô Nhược tin rằng hắn ta đã thật sự hối hận. Cô khẽ nhăn mặt vì bị đau: "Trên đời này làm gì có ai vì thiếu ai mà không sống được? Anh hãy buông tha cho tôi, cũng buông tha cho chính mình đi."
Tiêu Thần mím môi, trên mặt lộ rõ sự không cam tâm. Hắn đột ngột cúi xuống, mút mạnh vào cổ Tô Nhược, khàn giọng thì thầm: "Nhược Nhược, nếu hắn ta trông thấy dấu vết anh lưu lại trên người em thì sẽ nghĩ như thế nào? Liệu hắn ta có tin em trong sạch hay không?"