Đoạt Hồn Kỳ

Đoạt Hồn Kỳ - Chương 52: Tiếng cười nhiếp hồn người




Liễu Mi lập tức nghĩ ngay rằng: họ đã bắt đầu cuộc thám thính, chỉ nội trong chốc lát, sau khi nhận được sự báo cáo của ba tên hòa thượng, thế nào họ cũng rầm rộ kéo vào đây. Lúc này Hầu Hạo đã thay xong quần áo của Phổ Kiên, Liễu Mi bước ngay lại dìu thân chàng, và nàng rỉ tai Hầu Hạo khẽ nói nhỏ:

- Anh hãy cúi sát đầu xuống, và phải vờ như kẻ bị thương, và nhớ là đừng nên mở miệng nói chuyện, chúng ta ráng để đánh tháo ra trong lúc này!

Ba người hấp tấp ra, Sở Canh đi trước, Liễu Mi lo dìu Hầu Hạo theo sau, bỗng nàng lên tiếng nói với Sở Canh rằng:

- Sở đại ca ơi? Nay người bạn của tôi giả làm vai Phổ Kiên! Anh biết ý tôi chứ?

Nào hay tên Sở Canh chuyến này lại giở quẻ, chỉ nghe hắn ấp úng rằng:

- Nhị cô nương!... như thế... như thế không phải cô đang xúi tôi nói láo đấy sao? Cô cũng biết tính Sở Canh tôi xưa nay đâu có biết nói láo bao giờ đâu?

Liễu Mi cuống lên, vì nàng biết sắp sửa chạm trán với bốn phái nhân mã ngoài cửa núi, nếu chuyện bị lộ tẩy, mọi việc đều tiêu tan, xưa nay tên Sở Canh vẫn chịu nghe lời mình răm rắp, bảo đâu nghe đấy, không biết hôm nay sao hắn lại động chứng đến thế!

Con gái của Thanh Thông Hội đâu phải thứ hiền gì, ý nghĩ giết đã nổi lên trong đầu óc nàng. Nàng từ nhỏ sống trong Thanh Thông Hội, tuy đây không phải là một bang hội tà ác gì, nhưng đối với sự giết người, quả là một chuyện rất bình thường, nhất là nàng được mục đích luôn luôn!

Cũng như nàng để Sở Canh giết Phổ Kiên, hay ngược lại Phổ Kiên giết Sở Canh, chính nàng cũng không biết ai thắng và ai bại, miễn sao bên nào chết cũng thế, và nàng chỉ cần bộ đồ trên thân thể của kẻ bị giết là đủ rồi. Đương nhiên nàng cũng muốn người phe cánh của mình thắng, nhưng ý niệm ấy lướt nhanh qua óc nàng rất nhẹ nhàng. Và ngay trong lúc này, Sở Canh vẫn không phòng hờ đến sau lưng mình đang ẩn hiện nguy cơ, và không ngờ rằng Nhị cô nương đã có ý giết ngầm mình để trừ hậu họa. Nhưng Hầu Hạo đã như cố tình loạng choạng để cho Liễu Mi phải dìu đỡ mình, nhưng tự trong lòng nàng cũng cảm thấy mình không nên hành động tàn nhẫn thế, chỉ nghe nàng thở dài. Ngay lúc đó đằng trước có tiếng chân người đến, Liễu Mi đành rắn đầu, vội khẽ gật Hầu Hạo cúi đầu xuống, và vẫn bình tĩnh dìu chàng đi tới!

Bỗng Sở Canh quay nhanh lại người rằng:

- Nhị cô nương, tôi biết người này là ai rồi? Chính hắn là người mà mọi người đang muốn tìm đây!

Liễu Mi nghe nói thất kinh, giơ ngay chưởng bên phải ra, tính bửa mạnh ra phía Sở Canh... phích lịch nhị lang Sở Canh vẫn tỉnh bơ rằng:

- Nếu họ không hỏi đến tôi, lẽ đương nhiên là tôi không đời nào nói ra, và tôi cho rằng đã là bạn của Nhị cô nương, thế nào cũng là người tử tế cả, tôi biết...

Liễu Mi thở dài rút ngay thế đánh của mình về.

Sở Canh lại rằng:

- Nhưng từ khi biết khôn đến nay, tôi không bao giờ nói láo, nếu có người lại hỏi tôi, có lẽ tôi sẽ làm thinh luôn, nhưng nếu lão bang chủ hỏi đến, tôi không nỡ nào nói dối với bang chủ được... tôi... tôi chỉ còn nước khai thật hết, nếu Nhị cô nương muốn giết tôi, tôi cũng không thể nào nói láo với Liễu bang chủ được!

Đối với loại người quá trung thực này, Liễu Mi cũng đành chịu thua, nàng chỉ nhẹ tiếng nói rằng:

- Thôi cũng được! Nhưng bây giờ anh phải nín thinh ngay!

Trước mặt, một đám tăng lữ tiến tới, có đến trên mười người, người dẫn đầu chính là Vân Cư Sĩ và Hải Không đại sư. Chắc chắn là ba nhóm kia lo chấn giữ ngoài cửa núi, còn nhóm của Vân Cư Sĩ lo vào tìm bắt người. Liễu Mi không chờ họ lên tiếng hỏi trước, nàng bèn lên tiếng ngay rằng:

- Thưa Vân Cư Sĩ thúc thúc, đường bên có khó đi thật? Lại lắm rắn rết, phần thì tối om không thấy, thúc thúc xem, chính Phổ Kiên huynh đã bị ngã thương như thế này, và tay của Sở đại ca cũng bị loài rắn gì không biết cắn đứt mất hai ngón tay! Trông kinh quá!

Quả nhiên Vân Cư Sĩ bị nàng lừa, bèn lên tiếng rằng:

- Vậy mau ra cửa núi đi! Ở đó có sẵn thuốc men để chữa vết độc mau!

Sở Canh thấy Liễu Mi nói dối lừa người ta như vậy trong lòng bất an, rõ rằng mình bị kiếm chém mất hai ngón tay mà nàng lại nói là mình bị rắn đớp mất hai ngón, nhưng không dám lên tiếng cải chính trong lúc này. Chỉ nghe Liễu Mi rằng:

- Dạ thưa thúc thúc, phải chăng các ngài đi vào trong mỏ đó không?

Vân Cư Sĩ đang cùng với đám hòa thượng tiến bước vào hầm mỏ, nghe Liễu Mi hỏi bèn quay ngay đầu lại rằng:

- Đúng thế! Liễu cô nương có muốn vào trong chơi cho biết không?

Liễu Mi cười rằng:

- Dạ không! Tôi còn phải đi tìm thân phụ tôi, xin chào thúc thúc!

Đám người đi xa, thế là nàng Liễu Mi tạm thoát được một trận đầu, nghĩ đến tình thế giấy không thể nào đem gói được lửa, nhất lả khi nghĩ đến cỗ tử thi của Phổ Kiên và then cài cửa của đám khổ lực trong hầm mỏ, không chóng thì chầy, thế nào cũng bị lộ tẩy, nhưng khổ cái đây chỉ có mỗi một con đường độc đạo có thể đi, phía cửa núi lại có nhóm thủ hạ của cả phái canh giữ, nếu muốn trốn khỏi dưới làn mắt của họ đâu phải là dễ. Liễu Mi vừa bước đi vừa lo nghĩ kế để gỡ rối, khi ra đến nơi, lập tức có người phát giác ngay. Thanh Thông bang chủ Liễu Khải, Bắc kiếm Phổ Côn vội hấp tấp kinh ngạc đứng dậy. Liễu Khải vội bước lại, Bắc kiếm Phổ Côn đưa tay ngoắt ngay Tư Đồ Cống hấp tấp bước lại thăm hỏi.

Liễu Khải lên tiếng hỏi rối rít:

- Con cha sao thế! Xảy ra chuyện gì vậy?

Liễu Mi tươi cười rằng:

- Dạ không có chuyện gì, anh Phổ Kiên bị té nặng, nghỉ ngơi chút chắc khỏe ngay, nhưng tay của Sở đại ca đã bị rắn cắn đứt ngón tay, trông kinh lắm! Cha cho con xin chút thuốc con băng bó cho anh ấy ngay!

Nói xong nàng dìu ngay Hầu Hạo tới một phiến đá gần ngay đó ngồi xuống nghỉ ngơi, tên Tư Đồ Cống thấy vậy hấp tấp quay về cạnh Bắc kiếm Phổ Côn.

Liễu Mi lo săn sóc cho hai người, hình như nàng không muốn cho ai nhúng tay vào trong việc này, trong đám người có mặt tại đây, nhất là những chàng trẻ, đều cho rằng Phổ Kiên khéo tu kiếp trước lắm nên nay mới hân hạnh được người săn sóc tận tụy như thế, ai nấy đều cho rằng chàng tốt phúc quá! Còn phần Bắc kiếm Phổ Côn, thấy Liễu Mi lại quí mến con mình như vậy, trong lòng sung sướng vô ngần, nhất là thấy nàng lấy áo đắp lên mặt cho con mình, Thanh Thông bang chủ vội lấy ra một áo khoác đưa cho con gái mặc cho ấm!

Tuy may mắn tránh khỏi tai mắt mọi người trong lúc này, nhưng sau này liệu tính làm sao? Nếu muốn trốn thoát trước mắt mọi người đây, đâu phải là chuyện chuyện dễ dầu gì.

Nàng liếc nhìn về phía cây mà Nam bút Gia Cát Dật đang trốn, nhưng khoảng cách quá xa nhìn không rõ! Tuy nàng là kẻ thông minh tuyệt vời xưa nay, nhưng lúc này cũng nghĩ không ra được mưu kế gì hay hơn. Bụng nghĩ lúc này không thể nào kéo dài thời gian thêm được, bất luận sao cũng phải thoát thân ngay đây mới được, nghĩ lui nghĩ tới, vẫn chưa có kế hoạch gì!

Trớ trêu thay ngay lúc này Bắc kiếm Phổ Côn lại lững thững bước lại để thăm bệnh tình của con mình.

Chỉ Bắc Kiếm lên tiếng gọi:

- Kiên con?...

Không thấy trả lời, vội cúi xuống nói:

- Phổ đại ca ơi! Lệnh tôn đang gọi anh kìa!

Hầu Hạo cố sửa giọng ừ một tiếng cho qua chuyện. Nhưng Bắc kiếm Phổ Côn đã tự lẩm bẩm rằng:

- Trời ơi hình như nó bị ngã nặng lắm sao mà khản cả tiếng như vậy?

Nói xong bước lại tính giở ngay chiếc áo ra xem con mình bị thương như thế nào. Liễu Mi quýnh lên, chợt nàng nghĩ ra được một kế, vội rằng:

- Thưa sư bá! Anh Phổ Kiên bị sướt nơi má, đã thoa thuốc, mà loại thuốc này phải kỵ gió!

Câu xưng hô Thưa sư bá! quả đã sinh hiệu lực vô cùng, Bắc kiếm Phổ Côn vốn đã thích sẵn nàng Liễu Mi, nay thấy nàng xưng hô thân mật với mình như vậy càng thích trí cười ha hả rằng:

- Làm phiền cháu quá! Sau này thằng Kiên nó khỏi hẳn,... hà hà... những bọn trẻ các cháu nên tìm nhiều cơ hội để gần gũi nhau thêm... Ha ha! Ha...

Câu nói của Phổ Côn còn ngầm chứa một ý nghĩ khác làm sao mà nàng Liễu Mi nhận không ra, trong lòng bất giác rủa thầm: Lão già nằm mơ hão huyền mà thôi, ngài đâu có hay là đứa con cưng của ngài đã chầu diêm vương rồi, đáng cười thật! Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng không dám ngang nhiên buông lời xúc phạm đến vị già tuổi trong nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt này, bề mặt nàng vẫn vờ e thẹn, khiến cho Bắc kiếm Phổ Côn càng tỏ vẻ hài lòng mát ruột, chỉ thấy Bắc kiếm Phổ Côn cười ha hả quay thân bỏ đi về vị trí của lão. Thanh Thông bang chủ lại không vừa ý với lối cư xử của con gái mình với Bắc Kiếm như thế, nay thấy Sở Canh đứng ngẩn bên cạnh như kẻ mất hồn, bèn lên tiếng hỏi ngay rằng:

- Sở Canh! Vết thương của nhà ngươi cảm thấy sao?

Sở Canh thất kinh giật mình bèn rằng:

- Tiểu điệt cảm thấy đỡ nhiều lắm rồi!

Liễu Khải vẫn quan tâm hỏi:

- Nếu là bị rắn độc cắn cần phải băng bó bằng thứ thuốc khác đấy?

Phích Lịch Nhị Lang xưa nay chưa bao giờ nói dối với vị bang chủ của mình, nay nghe hỏi, trong lòng không khỏi hồi hộp lúng túng, không biết nên nói sao?

Liễu Mi chỉ sợ đổ bể chuyện ra, nàng bèn lên tiếng rằng:

- Thưa cha! Con ấy không phải loại rắn có độc, và chính tay con đã giết được con rắn ấy!

Nhưng Thanh Thông bang chủ vẫn không yên tâm hỏi rằng:

- Con chớ nên coi thường, vì trong đêm tối đây làm sao có thể nhận rõ đích xác được. Này Sở Canh, thế ngươi có thấy nơi bị cắn tê ngứa không?

Sở Canh thành thật nói:

- Dạ không! Chỉ cảm thấy tê nhức từng chút một!

Thanh Thông bang chủ lấy làm lạ hỏi rằng:

- Tê nhức từng chút, từng chút như thế, đó là lối đau nhức của vết thương đao kiếm? Quái lạ!?

Bị nói trúng tim đen Sở Canh chỉ cảm thấy mặt mình nóng bỏng lên, Liễu Khải vốn là kẻ bang chủ, đôi mắt tinh đời chẳng phải tầm thường gì, lão anh hùng nghi ngay có chuyện gì mờ ám, bèn lên tiếng hỏi ngay:

- Sở Canh! Nhà ngươi đã giao tranh với ai? Mau nói thật ngay ra!

Sở Canh lục thần vô chủ, chàng quýnh lên ngó Liễu Mi, rồi đưa tay khẽ chỉ vào thân Hầu Hạo đang nằm dưới đất, lúng ta lúng túng, sắp sửa khai toạc hết.

Liễu Mi đứng cạnh trả lời hộ rằng:

- Dạ thưa cha, Sở đại ca và Phổ đại ca vì câu chuyện hiểu lầm nên gây cuộc giao tranh, và Phổ đại ca không cẩn thận nên đã lỡ tay đưa kiếm dụng phải tay của Sở đại ca...

Câu nói này vừa thoát ra khỏi cửa miệng Liễu Mi, ai nấy đều cho ngay rằng đôi bên vì đã ghen nhau nên đã ra tay quyết đấu với nhau, nhưng không ngờ đôi bên đều bị thương cả, nhóm người già thì chẳng nói năng gì, nhưng đám người trẻ thì thào bàn tán cười nói huyên náo, Sở Canh càng đỏ mặt, nhưng lại không tiện phân bua.

Thanh Thông bang chủ tuy là người chiều chuộng con gái nổi tiếng, nhưng lúc này cũng không bằng lòng cho lắm, nhận xét bên ngoài, vết thương của Sở Canh có phần nặng hơn Phổ Kiên là khác, mà Liễu Mi thì chỉ lo chăm sóc cho Phổ Kiên, tuy Thanh Thông bang chủ không muốn can dự đến chuyện riêng của con, nhưng vì từng có xích mích ít nhiều với Bắc kiếm Phổ Côn, lẽ đương nhiên là không muốn con gái mình tỏ ra thân mật với con trai của người ta! Bụng lão anh hùng nghĩ: Con gái út mình xưa nay đoan trang đứng đắn lắm, không giống con chị nó chút nào cả, sao hôm nay lại giở chứng giờ quẻ kỳ lạ thế này? Khiến cho hai thằng con trai đấu với nhau vì ghen tuông! Trước mặt hai phái hữu danh của Phổ Côn Bắc Kiếm và phái Điểm Thương, lão anh hùng cảm thấy hơi bị ngượng mặt!

Lúc này lại thấy Liễu Mi cứ xoắn xít bên cạnh Phổ Kiên, bất giác trong lòng đâm bực mình, nói ngay rằng:

- Liễu Mi! Con hãy qua đây!

Liễu Mi đành lủi thủi bước sang đứng bên cạnh cha mình. Bắc kiếm Phổ Côn bước tới một bước lạnh lùng rằng:

- Này lão già họ Liễu kia, ông muốn nhiều chuyện sao? Nếu thằng con tôi có mệnh hệ nào, thế nào ta cũng bắt thằng họ Sở kia đền mạng cho mà xem! - Dứt lời tính bước lại khám xem người con của mình bị thương ra sao!

Liễu Mi hú vía hoảng hồn, vội phi thân lại ngăn cản rằng:

- Kẻ bị thương không thể nào thấy gió được!

Bắc kiếm Phổ Côn càng đâm nghi con mình bị thương nặng, lạnh lùng rằng:

- Xin tiểu cô nương hãy tránh xa, tôi muốn xem nó bị thương những chỗ nào cho biết!

Dứt lời, ống tay áo khẽ phất gạt Liễu Mi, rồi cúi xuống, ngay lúc này, Liễu Mi đưa mắt nhìn cho Sở Canh chuẩn bị ứng biến. Đang lúc nguy cơ đằng này tính bộc phát, bỗng đằng xa có tiếng vọng lại rằng:

- Thôi hỏng hết chuyện hết! Thằng nhãi con ấy đã trốn thoát mất rồi!

Mọi người kinh ngạc nhao nhao lên, Bắc kiếm Phổ Côn ngừng ngay tay đứng dậy.

Chỉ thấy Vân Cư Sĩ dẫn theo một đám tăng lữ, chạy như bay về, đến trước mặt mọi người thở hổn hển rằng:

- Hỏng chuyện! Hỏng chuyện? Thằng nhãi ấy đã bị một đứa con gái cứu thoát! Đồng thời Phổ Kiên đã bị người ta giết chết? Cả đến đám người khổ lực trong mỏ đồng cũng chết khá nhiều, chúng khai rằng: tướng dạng của thiếu nữ ấy là... - Nói tới đây giơ ngay chiếc áo choàng lên, rõ ràng là vật tùy thân của Liễu bang chủ. Hải Không đại sư có bổ túc nhấn mạnh thêm rằng:

- Và người con gái không ai khác hơn là chính Liễu cô nương, chính chiếc áo choàng này nàng đã để lại trong hầm mỏ.

Liễu bang chủ bỗng lên tiếng quát:

- Chớ có nói điên!

Bắc Kiếm Phổ Kiên thình lình quay nhanh lại, nhưng Liễu Mi và người xưng là Phổ Kiên dưới đất đã biến mất. Bắc Kiếm vội phóng tia mắt nhìn thấy hai người chạy chưa bao xa, Phổ Côn bèn lập tức ra lệnh đuổi theo! Ai nấy cắm đầu cắm cổ lo rượt theo, dần dà họ bao vây hết nhóm Thanh Thông Hội vào giữa.

Hầu Hạo công lực chưa khôi phục được, Liễu Mi phải quắp chàng, nên động tác bị cấn cáng không linh hoạt, nay thấy thiên hạ đã gần bắt kịp, Thanh Thông bang chủ Liễu Khải phía sau lên tiếng gọi rằng:

- Liễu Mi con! Hãy ngừng ngay lại, cha sẽ không làm khó dễ con đâu, có điều gì chúng mình thương lượng để giải quyết cho yên ổn!

Bắc kiếm Phổ Côn mắng ngay rằng:

- Lão quỉ già! Con ta đã chết? Vậy thằng khốn kiếp họ Sở phải đền mạng, nếu thằng nhãi này cũng trốn thoát, ba phái bọn ta sẽ hợp nhau lại chống đối và đoạt luôn mạng của lão quỉ già ngay!

Nhóm thủ hạ của Thanh Thông Hội lo yểm hộ lão bang chủ của phe mình, và trong cả ba phái người, đã có nhiều người tay cầm sẵn ám khí lăm le chực phóng ra. Liễu Khải, Sở Canh và các thủ hạ Thanh Thông Hội vội lớn tiếng kêu gọi ngừng tay phóng ám khí, chỉ sợ họ đánh thương nàng Liễu Mi.

Mắt thấy sắp sửa đuổi kịp hai người, bỗng từ trên cây vù một tiếng, thấy một bóng người nhẹ nhàng lướt xuống, toàn thân áo nho sĩ thần sắc trông an nhàn vô cùng. Liễu Khải và Phổ Côn đều ngừng ngay bước tiến của mình và thốt tiếng:

- Nam Bút!...

Lúc này Gia Cát Dật đã khôi phục bộ mặt thật của mình. Lúc này chỉ thấy Gia Cát Dật đưa tay ra chận ngay mọi người và cho Liễu Mi và Hầu Hạo đứng ngay phía sau lưng mình.

Nam bút Gia Cát Dật rất bình tĩnh khoan thai ôm tay thi lễ rằng.

- Liễu bang chủ, Phổ huynh, Hoàng huynh, Cư sĩ huynh đều có mặt tại đây, hân hạnh! Hân hạnh!

Nam bút Gia Cát Dật vốn là một nhân vật lừng danh trong giang hồ, nên Liễu Khải, Hoàng Kha, Vân Cư Sĩ hấp tấp ôm quyền trả lễ. Duy chỉ có Phổ Côn lạnh lùng và ngạo mạn rằng:

- Gia Cát Dật, bộ ngươi muốn che chở thằng tiểu tử đó sao?

Nam Bút trả lời rằng:

- Không đám!

Bắc Kiếm quát lớn:

- Tránh ra! - Dứt tiếng đưa tay chụp ngay Hầu Hạo phía sau Gia Cát Dật!

Nam bút Gia Cát Dật ra tay gạt ngay, Phổ Côn rụt nhanh tay của mình về, không dám đối chọi thẳng, vì chính Bắc Kiếm cũng e ngại lỡ bị yếu thế thì còn gì thanh danh trong Càn Khôn Ngũ Tuyệt nữa.

Nam bút Gia Cát Dật hỏi rằng:

- Dám hỏi Phổ huynh, huynh muốn bắt tên thiếu niên này để làm gì?

Phổ Côn tức gần như muốn bốc khói trong người, ngày thường, Gia Cát Dật đối với mình vẫn kính nể, không ngờ hôm nay y lại tỏ vẻ cưỡng ý mình như thế, sắc mặt Bắc Kiếm từ đỏ chuyển sang tái, không biết nên nói sao cho hả cơn giận!

Vân Cư Sĩ đứng cạnh thấy vậy bèn trả lời thay:

- Thiếu niên này có quan hệ với Độc chỉ Thôi Bác, chúng tôi bắt nó, thế nào Độc chỉ Thôi Bác cũng phải đánh đổi với chúng tôi bất cứ bằng giá nào!

Nam bút Gia Cát Dật lạnh lùng rằng:

- Vậy các vị muốn người ta lấy gì để đánh đổi, tuy là vị Độc chỉ Thôi Bác là người mà võ công đứng thứ nhất trong thiên hạ, nhưng người ta đâu có của cải gì đâu?

Vân Cư Sĩ chưa kịp trả lời, người chưởng môn của phái Điểm Thương Hận thư sinh Hoàng Kha thở dài rằng:

- Gia Cát Dật ngài đâu có biết gì, trong mười tám thứ báu vật là Chân châu lũ kim sam và cả hàng muôn ngàn lạng cương (tiền vàng đời xưa), hiện đều nằm trong tay vị Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác hết, như thế mà không gọi là giàu thì thế nào mới bảo là giàu?

Câu nói này đã khai rõ hết những âm mưu của bốn phái, mà đến cả Nam bút Gia Cát Dật cũng ngờ rằng thứ Chân châu lũ kim sam là một bảo vật trong cung cấm của tiền trào, nghe đồn rằng Chân châu lũ kim sam có thể tránh được thủy hỏa, kỵ độc và phòng binh đao, có công hiệu kỳ dị như thế, vốn là vật báu trào cống của ngoại bang, được liệt vào của báu tàng giữ trong đại nội, truyền thuyết rằng: đời Lý Phùng tiến đánh vào Kinh đô, trong cảnh hỗn loạn cướp bóc ấy mười tám thức báu vật trong cung điện bị thất lạc, trong số đó có Chân châu lũ kim sam. Không ngờ thứ báu vật vô giá ấy ngày nay lại lọt vào tay một người được coi như Thiên hạ đệ nhất cao thủ là vị Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác, nhưng không hiểu Hầu Hạo có quan hệ gì với vị cái thế kỳ nhân Độc chỉ Thôi Bác mà bốn nhóm người này dám quả quyết là người ta sẽ không tiếc một giá nào để đổi cho bằng được Hầu Hạo.

Nam bút Gia Cát Dật vốn là người thanh tịnh, không hề nổi lòng tham lam, nay thấy bốn phái cùng nhau hợp sức như thế để mưu đồ cuộc trao đổi bất nhân như thế, thì ra họ đều muốn làm giàu. Trong lòng Gia Cát Dật bất giác nổi lên một ý nghĩ khinh khi đối với hành vi ỷ thế khi người của họ càng đâm ngứa mắt trái tai, trong bụng Nam Bút đã quyết nhúng tay vào vụ này!

Bắc kiếm Phổ Côn thừa biết tính tình cương trực của Nam bút Gia Cát Dật, đã là việc nghĩa thì không bao giờ Nam Bút, sợ chết mà không dám ra tay can thiệp, lúc này thấy Nam Bút sau khi nghe lời phân giải của Vân Cư Sĩ, sắc mặt đã hầm hầm lên những nét oai nghiêm chính trực, Phổ Côn biết ngay tính ương ngạnh ngay thẳng của Nam Bút sắp bộc phát.

Biết chắc thế nào Nam Bút cũng can thiệp, Phổ Côn vốn là người nham hiểm và đa trá, ngay lúc ấy tử từ giơ vạt áo bào lên tính nhân cơ hội không đề phòng của Nam Bút, lập tức thình lình thủ tiêu luôn Gia Cát Dật dưới ngọn chưởng của mình.

Nhưng Nam bút Gia Cát Dật đâu phải loại nhân vật tầm thường gì, người đã nhận ngay ra âm mưu đen tối của Phổ Côn, lạnh lùng cười nói:

- Phổ huynh! Không biết Phổ huynh đang có ý nghĩ gì như thế! Mong hãy thận trọng hành vi của mình!

Bắc kiếm Phổ Côn không ngờ bị người ta nhận rõ âm mưu của mình, đành buông lơi vạt áo bào của mình xuống, đứng buồn bã không nói gì.

Nam bút Gia Cát Dật bèn nhìn sang phía Liễu Khải và Hoàng Kha khuyên rằng:

- Thưa Liễu lão gia và Hoàng huynh, nhị vị dù sao cũng là người chưởng môn của một phái, tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, vậy tại sao lại đi lụy vào chữ lợi làm gì cho khổ thân xác, hơn nữa đó là một việc may mắn thì ít, nguy hiểm lại nhiều, phải biết rằng nhân vật như Độc chỉ Thôi Bác, đâu phải là người dễ dàng đụng chạm tới người ta, nếu chẳng may chuyện gặp trắc trở, lúc đó danh dự lừng lẫy của nhị vị chẳng thành vấn đề lắm sao? Mong nhị vị nên nghĩ cho cẩn thận trước khi hành sự... sự thật, Liễu Khải và Hoàng Kha đều không muốn bị lôi cuốn vào vũng nước đục này, nhưng vì nghe lời mê hoặc của Vân Cư Sĩ, trong số lợi to tát ấy, nên mới động lòng tham và liều thử một chuyến, giờ đây nghe lời khuyên của Nam bút Gia Cát Dật, trong lòng cũng đâm ra do dự cúi đầu suy nghĩ.

Chỉ riêng có Vân Cư Sĩ là không chịu cam tâm, lớn tiếng rằng:

- Này Gia Cát Dật? Tôi mong rằng ông chớ nên xía vào chuyện người ta như thế? Phải biết rằng chúng tôi không thể nào không hành động như thế được. Vì nay thầy trò Độc Ma và lão bà bịt mặt bí mật ấy đã được tin hết cả rồi, thế nào họ cũng cướp đoạt thằng nhỏ họ Hầu này, vậy dù cho chúng tôi có nể mặt Gia Cát Dật tiên sinh đi nữa, nhưng tin chắc rằng tiên sinh cũng tuyệt không thể nào đưa được hắn ra khỏi sơn cốc này, vì đám người Độc Ma cũng sắp sửa đến đây rồi...

Câu nói như nhắc tỉnh mọi người, Thanh Thông bang chủ ôm quyền lên rằng:

- Xin Gia Cát hiền đệ thông cảm cho! Lão phu nay đã nằm trong tình thế tên nằm trong cung không thể nào bắn! - Dứt lời lớn tiếng gọi: - Liễu Mi con, mau dìu ngay Hầu công tử lại phía trước, cha hứa là sẽ không làm khó Hầu công tử đâu, mau!

Liễu Mi nào đâu có chịu, nàng vẫn đứng sau lưng Nam bút Gia Cát Dật lên tiếng rằng:

- Thưa cha! Cha nên về đi, đừng nên chung vai sát cánh với nhóm người bất lương này! Hầu công tử vốn là đồ đệ của Thiên Si đạo trưởng, con nhất định phải bảo vệ cho người ta...

Sau khi nghe câu nói này, mọi người và Bắc kiếm Phổ Côn đều thất kinh, Bắc Kiếm lên tiếng hỏi:

- Rõ là đồ nghiệt chướng! Thế thầy của ngươi bây giờ ở đâu?

Hầu Hạo không trả lời, Bắc kiếm Phổ Côn chỉ sợ hai người nhân có Nam bút Gia Cát Dật yểm hộ rồi trốn thoát bèn ra lệnh hô lên:

- Tất cả hãy tiến lên bắt lấy chúng lại...

Thế là đám người đứng sau Bắc Kiếm và đám tùy tùng của Hoàng Kha ùa hết ra, cả đám hòa thượng Cửu Thiên Tự cũng ập lại...

Nam bút Gia Cát Dật quát lớn:

- Ai dám tiến lên coi!

Không ngờ tiếng quát ấy đã gây nên một hiệu quả mọi người ngừng ngay lại, Bắc kiếm Phổ Côn không còn nhịn được nữa, phất ngay ống tay áo ra, một ngọn kình phong đánh sang Gia Cát Dật, đồng thời lên tiếng rằng:

- Các người cứ việc lên! Ở đây đã có ta!

Liễu Khải, Hoàng Kha, Vân Cư Sĩ, nãy giờ họ chỉ chờ có câu này, và sẵn có Bắc Kiếm lo đối phó với Nam bút Gia Cát Dật, ba đám nhân mã hợp cùng với nhóm người của Tư Đồ Cống mở ngay cuộc bao vây để bắt cho được Hầu Hạo.

Gia Cát Dật thật không thể nào ngờ Bắc Kiếm có thể trở mặt tuyệt tình như thế, trong lòng lạnh lùng hẳn, vận ngay nội lực phát ra, chỉ thấy hai người đang giơ chưởng đối với nhau, không phân thắng bại.

Liễu Mi nhảy đứng ngay trước mặt Hầu Hạo, rút ngay kiếm ra, nàng đã không ngần ngại gì mở cuộc huyết chiến?

Liễu bang chủ run giọng rằng:

- Liễu Mi con! Mau tránh ra, đừng có dại yểm hộ cho hắn thế con ngoan! Hãy nghe lời cha! Con gái ngoan của cha! Tránh đi con!

Liễu Mi chưa kịp trả lời cha, bỗng từ đằng xa truyền đến một tiếng thét thê thảm kinh người, mọi người ngơ ngác kinh hồn!

Vân Cư Sĩ lên tiếng ngay:

- Thôi nguy! Bọn Độc Ma đã đến, tiếng thét thê thảm ấy chính là người canh gác của Cửu Thiên Tự đã phát ra, chắc chúng đã giết...

Danh tiếng oai lừng của thầy trò Độc Ma trên Vô ảnh Phong quả nhiên gây được hoang mang tinh thần cho mọi người, trong chớp mắt, tất cả bốn phái đều ngừng hết các động tác tính giao tranh, và ai nấy thấy tự hoang mang rối loạn trong mình. Thanh Thông bang chủ vốn là người tôn chủ của một danh phái có khác, lâm nguy không hề nao núng tinh thần, chỉ thấy lão anh hùng vẫn nghiễm nhiên phát lệnh:

- Tất cả hãy vây nhanh thành một vòng tròn để chuẩn bị ứng chiến?

Thế là từ Bắc Kiếm, Phổ Côn, Hoàng Kha, Vân Cư Sĩ và tất cả các thủ hạ của bốn môn phái đều hưởng ứng ngay lệnh của Liễu bang chủ, ai nấy binh khí trên tay, vây kín mít ngay Liễu Mi và Hầu Hạo vào giữa.

Đương nhiên cuộc tranh chấp của họ với Gia Cát Dật đành phải tạm ngưng ngay lại, vì họ cần phải chung sức hợp lực để đối phó với một đại kình địch ghê gớm sắp hiện ra!

Bắc kiếm Phổ Côn, Nam bút Gia Cát Dật, Liễu Khải, Hoàng Kha, Vân Cư Sĩ, năm người thuộc hạng đệ nhất lưu danh trong giang hồ, bây giờ đều lo cẩn thận phòng vệ cho Hầu Hạo, chăm chú động tĩnh khắp bốn phía. Nhưng xung quanh vẫn im tịnh như tờ, ai nấy hồi hộp như muốn đứt hơi thở vì tình hình quá khẩn trương, và họ đều biết rằng đây là trạng thái tột đỉnh giáo đầu của một cuộc kịch chiến sắp bắt đầu, ai mà không biết sự lợi hại của thầy trò Độc Ma, huống hồ lại còn thêm cả nhân vật mới nổi danh trong giang hồ mà khiến ai nghe đến cũng phải kinh hồn bay vía là lão bà bịt mặt bí mật?

Trong khi mọi người chăm chú chờ đợi, thì Liễu Mi lại cảm thấy khoan thai dễ chịu hơn ai hết, nàng lên tiếng với Hầu Hạo rằng:

- Này Hầu đại ca! Anh quả là người có phúc may mắn lắm nhé! Anh xem! Bao nhiêu là bảo tiêu đang lo bảo hộ anh, trông oai phong thật! Làm vua cũng chưa chắc đã có những cận vệ đắc lực như thế. Số anh sướng thật!

Nói xong nàng thích trí cười khanh khách, Bắc kiếm Phổ Côn vội hét rằng:

- Liễu cô nương có im ngay đi không?

Liễu Khải sợ con mình chạm lòng tự ái vì câu nói Bắc Kiếm vội rằng:

- Con gái ngoan của cha chớ lên tiếng nữa! Kẻ địch sắp đến nơi rồi!

Khu rừng phía cửa núi, vẫn im lặng như tờ...

Thình lình, đằng xa có tiếng cười quái dị nổi lên, mọi người giật mình và lo chuẩn bị ứng phó! Nhưng âm thanh của tiếng cười rất quái lạ, khi bổng khi trầm, lúc nhanh lúc chậm, tiếng cười vang dội khắp vùng, nhiếp hẳn hồn người nghe. Bắc kiếm Phổ Côn biết ngay lợi hại, liếc nhìn mọi người, thấy đã có nhiều người chịu không nổi tiếng cười, Bắc Kiếm vội hạ ngay lệnh:

- Hãy bịt tai lại và phủ phục xuống hết mặt đất?

Lập tức có trên mười người phủ phục xuống mặt đất ngoại trừ năm nhân vật khét tiếng ra, và môn hạ của Bắc Kiếm, Tư Đồ Cống, Ngụy Lục, Sở Canh của Thanh Thông Hội và ba vị hương chủ, Hải Không của Cửu Thiên Tự, hai người của phái Điểm Thương cùng với Liễu Mi có thể đương đầu chịu nổi tiếng cười nhiếp hồn người ấy ra, phần đông đều phải bịt chặt tai không dám nghe.

Rõ ràng tiếng cười ấy không xa lắm, bên này nhiều người chịu không nổi phải bịt tai nằm rạp xuống, người phát ra tiếng cười hình như cũng biết rõ lắm! Vì trong tiếng cười đã tỏ ra đắc ý vô cùng, càng lúc tiếng cười càng có một mãnh lực thu hút tâm thần ghê gớm, kẻ nghe chỉ cảm thấy tâm thần vất vưởng bồi hồi. Thời gian kéo dài, Ngụy Lục và một người của phái Điểm Thương lại bịt tai nằm ngay xuống!

Thình lình tiếng cười dứt hẳn, nhưng dư âm của nó vẫn còn vang vẳng dội liên miên trong rừng. Mọi người lúc này mới kinh dị tinh thần, biết ngay đám người của Độc Ma sắp hiện thân, ai nấy nơm nớp chuẩn bị.

Bỗng bụt! Bụt! hai tiếng vang lên, tiếp theo là hai vật tròn to hơn trái bưởi bay nhanh lại, Bắc kiếm Phổ Côn vụt mạnh ống tay áo lên quạt văng xa một trái, còn Vân Cư Sĩ đưa tay lên nhận ngay một trái, nhìn kỹ thất thanh rú lên một tiếng kinh hãi. Thì ra đó là hai chiếc thủ cấp kinh khủng tột độ. Mọi người còn đang kinh ngại chăm chú nhìn hai thủ cấp, thì Thanh Thông bang chủ bỗng lên tiếng rằng:

- Hãy coi chừng!

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy cách xa hơn một trượng, hiện ra một đám sáu người... giữa là một liễn xa (loại xe kéo của cung điện), trên xe một nam và một nữ, nam khăn đen bịt ngang mặt, áo cẩm bào huy hoàng, chính là chủ nhân của Ma Cung, còn nữ tay cầm quái trượng, chẳng cần nói rõ cũng biết đó là lão bà bịt mặt bí mật. Bên cạnh liễn xa, bốn người đứng ngay thẳng, hai người bên cánh trái mặt mũi như quỉ sống, chính là Tam Hung Đinh Hủy và Tứ Hung Đinh Phá, hai người bên cánh phải, áo đen và đều bịt mặt, thân hình vạm vỡ, oai nghiêm lẫm lẫm.

Ngồi trên liễn xa, Độc Ma đưa mắt nhìn khắp mọi người cười rằng:

- Chà chà! Hôm nay không biết ngọn gió gì đã thổi thế! Khiến nỗi Bắc kiếm Phổ Côn trong Càn Khôn Ngũ Tuyệt. Thanh Thông bang chủ Liễu lão gia, Điểm Thương chưởng môn Hoàng huynh, đều đã bị ngọn gió thần thổi lại tụ hợp tại đây hết! Cả Nam bút Gia Cát Dật cũng có mặt tại đây! Hay lắm! Hay lắm! Cả cư sĩ lão huynh kia nữa! Những hạng người xuất gia đầu Phật như các người, sao không chịu ở yên trong chùa ăn chay niệm kinh Phật, đến đây làm gì vậy?

Vừa nói Độc Ma vừa ôm quyền thi lễ trên liễn xa, Phổ Côn cùng với mọi người đành ôm quyền lên trả lễ, chỉ riêng lão bà bịt mặt là không nhúc nhích gì cả, luôn luôn nổi lên những tiếng hậm hực lạnh lùng, hình như coi đám người trước mắt này không vào đâu cả!

Đinh Phá nhanh mắt, hắn đã nhận được ngay Liễu Mi và Hầu Hạo, và len lén lại báo cho Độc Ma hay. Lập tức đôi mắt của Ma Cung chủ nhân sáng ngời hẳn lên chiếu vào khắp mặt mọi người đứng trước!

Ma Cung chủ nhân lên tiếng hỏi rằng:

- Dám hỏi chư vị! Một cặp Kim đồng Ngọc nữ trong vòng của quí vị ấy là ai vậy?

Mọi người bị tiếng oai hách của Độc Ma hớp vía, không ai biết nên đối đáp ra sao, riêng Thanh Thông bang chủ Liễu Khải lòng thương con, vội kéo ngay Liễu Mi vào lòng mình trả lời rằng:

- Nó là tiểu nữ của ta?

Độc Ma cười ha hả rằng:

- À ra là lệnh viện (gái danh giá) của Liễu bang chủ cơ đấy, hay lắm, hay lắm! Lệnh viện đã từng đến Phi Các tiên cung của ta làm khách thăm viếng một độ trong khi đó chúng ta đã tiếp đãi chểnh mảng, xin thứ lỗi hải hà cho!

Ma Cung chủ nhân càng khách sáo bao nhiêu, Thanh Thông bang chủ càng hoảng hồn bấy nhiêu, bụng nghĩ: con nhỏ đanh đá chanh chua này sao lại có thể lẩn vào Phi Các tiên cung của người ta kìa!

Tiếng Ma Cung chủ nhân tiếp tục rằng:

- Lệnh viện quả là người thông minh hiếm thấy, ngang nhiên có thể tìm cách lẩn vào trong Phi Các tiên cung, đã thế mà còn dùng thủ đoạn dùng mận thay đào đánh tháo một kẻ trọng phạm trong tiên cung đi mất, tuổi trẻ măng như thế mà thủ đoạn không kém ai, khiến cho bản chủ nhân vô cùng kính phục!

Độc Ma vốn là người nổi tiếng tàn nhẫn ác tâm trong giang hồ, nay trống ngực của Thanh Thông bang chủ không khỏi hồi hộp lo ngại vì Liễu Mi đã gây nên một tai họa tày trời này, ngang nhiên dám trêu cả đến vị đại ma đầu khét tiếng này, quả thật nó đã xem trời bằng vung.

Độc Ma trầm giọng rằng:

- Nói ngay ra, đã là chỗ lệnh viện của Liễu bang chủ, chút chuyện đột nhập vào Tiên cung, bản chủ nhân cũng chẳng muốn truy cứu làm gì, nhưng lệnh viện đã cứu mất tên thiếu niên Thượng Quan, mà thiếu niên ấy chính là nhân vật quan trọng của Lão Lão đây, bây giờ tuyệt nhiên không thể nào để thiếu niên ấy thoát được, vậy mong Liễu cô nương mau nói rõ hiện giờ thiếu niên họ Thượng Quan ấy đâu, để bản chủ nhân đây cũng dễ ăn nói với vị Lão Lão đây cho dứt khoát trách nhiệm!

Mọi người kinh ngạc liếc nhìn sang hết phía Liễu Mi, nhưng chỉ thấy nàng lúc này đưa hai tay lên úp vào mặt khóc hu hu. Trong đám người ở đây, chỉ riêng có Nam bút Gia Cát Dật là biết rõ nội tình bên trong, câu hỏi của Độc Ma vô tình đã làm nàng xúc động, nên nàng đã cất tiếng khóc thảm thương. Nhưng Liễu Khải và Phổ Côn và mọi người khác đều đâm ra ngẩn người, không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, Liễu bang chủ ôm ngay con gái cưng của mình vào lòng an ủi rằng:

- Cưng của cha, nín đi con, mọi việc sẽ có cha đứng ra lo cho. Nín! Nín cha thương!...

Liễu Mi càng khóc thảm thương, mọi người ai nấy cảm động bất giác họ lại dồn hết tia nhìn trách oán của mình vào trên người Độc Ma, như ngầm trách Độc Ma không nên truy hỏi chuyện vu vơ gì để đến nổi khiến cô bé khóc thảm thương như thế!

Nhưng Độc Ma vẫn lạnh lùng như tiền đồng, chỉ có vị lão bà bí mật ngồi cạnh bỗng lên tiếng nói rằng:

- Thôi giáo chủ, chuyện ấy tôi đã lo thu xếp ổn thỏa rồi đừng nhắc đến làm gì nữa?

Độc Ma vui vẻ rằng:

- Ha! Ha!... Lão Lão thật là người rộng lượng khoan rung, nói vậy Liễu cô nương không còn chuyện gì rắc rối nữa! và ta cũng nể mặt lão phụ của cô nương, tội đột nhập trong tiên cung của ta cũng không truy cứu làm gì nữa - Nói tới đây, thình lình Độc Ma cất cao tiếng ràng: - Vân Cư Sĩ, còn thiếu niên kia phải chăng là chính do ngươi tìm kiếm ra?

Vân Cư Sĩ lúng túng không biết nói sao, trông chẳng khác nào chuột thấy oai mèo, không dám nhận cũng như không muốn chối!

Riêng Kỳ Liên Sơn Phổ Côn có vẻ hách dịch hơn, thấy Độc Ma hiên ngang oai nghi thế, bèn nghiễm nhiên rằng:

- Đúng thế! Vị thiếu niên này chính là người mà ngươi đang muốn tìm kiếm đây, nhưng tiếc thay nó lại là môn đệ của Tây đao Thiên Si đạo trưởng, như vậy tức là sư điệt của ta, nay dưới sự bảo hộ của ta, ngươi muốn tính chuyện gì?

Thần sắc hiên ngang hùng dũng này lập tức có ảnh hưởng ngay tâm lý của mọi người, về phía Độc Ma không khỏi ngạc nhiên thái độ thình lình của Bắc Kiếm như thế, còn những thủ hạ của bốn phái đang đương đầu với Độc Ma bỗng cảm thấy mạnh bạo hẳn trong bụng. Bầu không khí lúc này vô cùng im lặng, hai bên đã gờm sẵn nhau, cuộc kịch chiến chỉ còn chờ cơ là bộc phát ngay lập tức!

Trên liễn xa, Độc Ma dịu giọng rằng:

- Hừ! Chuyện này mới lạ lùng chứ! Thì ra thằng nhãi này lại là môn đồ của Thiên Si đạo trưởng, chẳng cần phải nói là Nam Bút, Bắc Kiếm đứng ra đỡ đầu cho y, lẽ đương nhiên là hắn không còn coi Phi Các tiên cung của chúng tôi vào đâu nữa!

Thấy sắc mặt của Phổ Côn và Bắc Kiếm vẫn kiên quyết hình như họ không ngần ngại gì để sẵn sàng dự một trận chiến, Độc Ma mỉm cười lại rằng:

- Nhưng còn Liễu lão gia, Hoàng chưởng môn, bộ các ngài cũng muốn nhúng tay vào vũng nước bùn này sao?

Liễu Khải và Hoàng Kha, đều là bực tôn chủ của một phái lừng danh, vì danh dự vì thể diện, đâu có thể chứng tỏ mình hèn nhát trước thế lực, nghe xong cả hai ưỡn ngực ra, khí sắc hiên ngang rằng:

- Người này không thể nào giao ngay cho ngươi được!

Độc Ma lạnh lùng cười quay sang phía Vân Cư Sĩ rằng:

- Nói vậy, chắc cả đến Cư sĩ huynh cũng muốn trở mặt với ta luôn hả?

Vân Cư Sĩ đã được trợ giúp của ba phái, cũng đâm ra bạo phổi lớn gan, hiên ngang rằng:

- Giáo chủ không thể nào đem gã thiếu niên này đi được!

Độc Ma lên tiếng khen rằng: - Khá lắm! Kể cũng có chí khí và can đảm đấy! - Dứt tiếng quay sang lão bà bịt mặt bên cạnh rằng: - Thưa ngài, đối với những quân không biết trời cao đất rộng là gì này, phải thẳng tay trừng trị họ mới được.

Lão bà bịt mặt lạnh lùng rằng:

- Giáo chủ cứ yên tâm, với sức sáng đom đóm của họ như thế làm sao có thể bì được với ánh huy hoàng của trăng sao nổi? Nếu quân nào không phục, cứ việc nếm thử cây quái trượng của ta đây cho biết lợi hại!

Liễu Mi ghét nhất là lão bà bịt mặt này, nàng cho rằng chính người này là hung thủ đã hại chết Thượng Quan Linh bèn nói nhỏ với Thanh Thông bang chủ rằng:

- Thưa cha! Mụ già này tai quái nhất!

Liễu Khải gật gù rằng:

- À! Mụ này ức hiếp con của cha đó sao? Được rồi, tí nữa cha sẽ trả thù hộ cho con!

Độc Ma đột nhiên hét lớn tiếng rằng:

- Chư vị đây đã không chịu, thôi cũng được, chúng ta giải quyết với nhau bằng võ công vậy, và chúng ta lấy ngay thiếu niên họ Hầu ra làm giải thưởng cho cuộc đấu, bên nào thắng thì có quyền đem theo thiếu niên họ Hầu đi!

Bắc kiếm Phổ Côn bỗng hét lên:

- Độc Ma! Vậy chúng ta giao đấu bằng cách nào?

Độc Ma cười rằng:

- Phổ Côn! Nhà ngươi muốn đánh ùa cả đám cũng được, nghĩa là cả trên hai mươi người bên ngươi cùng ra tay một lúc, và bên ta đây sáu người cũng đều đứng ra sẵn sàng tiếp chiến, nếu ngươi còn nghĩ đến thể diện giang hồ, bằng lòng phái ra từng trận một, thế thì cứ mỗi trận một bên đó tuyển ra hai người, và bên ta chỉ một người cũng đủ nghênh địch rồi, và trước sau sẽ đấu với nhau ba trận để phân thắng bại. Nhà ngươi nghĩ sao?

Phía bên Bắc kiếm Phổ Côn đương nhiên không tiện cự tuyệt với điều kiện như thế, ngay lúc đó bèn thương nghị trong trận thứ nhất, phái ngay hạng tiểu bối là Thanh môn thần Lưu Khôi của phái Điểm Thương và Ngụy Lục của Bắc Kiếm. Tin chắc như thế đối phương Độc Ma và Lão bà không thể nào ra tay giao đấu với hạng tiểu bối như thế, nếu họ phái Đinh Hủy hay Đinh Phá, hoặc một trong hai tên mặc áo đen bịt mặt, thì bên mình với hai chống một, dù cho không thể thắng địch, nhưng cũng không đến nỗi bại ngay.

Công việc điều binh khiển tướng lúc này do Bắc kiếm Phổ Côn làm chủ, Nam bút Gia Cát Dật tuy không biết công lực của hai đại hán áo đen bịt mặt ra sao, nhưng công lực của Đinh Hủy và Đinh Phá thì biết rõ lắm, lượng sức của hai người Lưu Khôi và Ngụy Lục, tuyệt nhiên không phải là đối thủ của địch, nhưng thấy Bắc Kiếm đã chỉ định cho hai người đánh trận đầu và cả hai đã lững thững bước ra, không tiện lên tiếng can ngăn, trong bụng lo rối lên.

Bên này Lưu Khôi và Ngụy Lục song song bước ra, binh khí họ đã cầm sẵn trên tay, Ngụy Lục dùng kiếm, Lưu Khôi dùng ngọn binh khí độc đáo của phái Điểm Thương là ngọn Tam lăng truy phong trảo, binh khí vung lên, ánh sáng nhoáng lóe trong oai phong lẫm liệt vô cùng.

Nhưng đối với Độc Ma chẳng coi vào đâu. Chỉ nghe Độc Ma lên tiếng hỏi rằng:

- Đinh Hủy và Đinh phá! Hai đứa con đứa nào ra trước nào?

Đinh Hủy lên tiếng chực tung ra ứng chiến. Bỗng bên cánh phải của liễn xa, một tên hắc y đại hán nhảy nhanh ra và nghe hắn nói:

- Giết gà đâu phải dùng dao mổ bò, xin Hủy đại sư hãy nghĩ cho khỏe, để tại hạ cho chúng về chầu diêm vương!

Hắc y đại hán vừa nhảy vào trận đấu, chẳng cần nói ất giáp gì, giơ ngay binh khí lên, Lưu Khôi cùng Ngụy Lục thất kinh hoảng hồn, hình như hắc y đại hán vác luôn cây binh khí của lão bà bịt mặt ra thì phải, chỉ kịp thấy cây gậy đen thui thủi, đón ngược chiều gió, nghe đến ào một tiếng!

Lưu Khôi cướp đánh trước để giữ ưu thế về phần mình, ngọn Tam lăng truy phong trảo phạt ra một lúc cả trái lẫn phải, một nhắm ngay mắt địch, một nhắm dưới vú, thế đánh ra nhanh như nhoáng điện, khiến người không ớn mà lạnh!

Nhưng hắc y đại hán không hề nao núng, thân hình nhẹ đảo cây quái trượng đã vung lên, cheng một tiếng, đúng trúng ngay vào ngọn tam lăng trảo bên phía trên, lập tức hình sắt tam giác bị tung tan tành, sắt vụn văng tứ tán!

Đồng thời tay trái của hắc y đại hán đưa ngay ra trước ngực để bốc hái luôn Tam lăng trảo của Lưu Khôi! Lưu Khôi lúc này hồn bay phách lạc, từ ngày xuất đạo đến nay, quả chưa bao giờ được thấy lối đánh kinh người như thế này, vội thu ngay thế và hấp tấp né tránh. May lúc này môn hạ của Phổ Côn là Ngụy Lục múa tung kiếm lên chống đỡ cho một chập. Lưu Khôi còn lại mỗi một Tam lăng truy phong trảo nhưng cũng ráng vung lên tiến vào trận chiến, lúc này chỉ thấy cây trượng quái gở của Hắc y đại hán múa tít lên như một ngọn độc long tung sóng, thần kỳ tuyệt luân vô tả, kình lực ào ào, khí thế như nổi sóng phong ba. Tam lăng trảo của Lưu Khôi vừa bay ra khỏi tay và nhắm ngay trong ánh trượng đánh tới, nhưng lại nghe một tiếng cheng nổi lên, Lưu Khôi chỉ còn cảm thấy tay mình bổng nhẹ dần, trong lòng giật thót mình, vội nhanh tay rút về, quả nhiên chỉ còn lại sợi xích dài trên tay mà thôi, Tam lăng truy phong trảo đã bị đối phương quất bay từ hồi nào rồi!

Tam lăng truy phong của phái Điểm Thương vốn được chế tạo bằng thứ thép cứng, không ngờ chuyến này lại gặp phải khắc tinh như thế, nhất là cây trượng của hắc y đại hán vừa nặng vừa chắc, nhãn lực của đối thủ lại bén nhọn đích xác, trong cơn rối tung của cuộc chiến mà vẫn ngang nhiên nhận thấy Tam lăng phi trảo bay tới, rồi vung trượng lên dùng nội lực mà đánh bể luôn Tam lăng trảo, công lực như thế quả là hiếm thấy trên đời.

Lưu Khôi mất cả hai ngọn Phi trảo tam lăng nơi hai đầu dây xích, lúc này hai tay trống trơn, trông không khỏi khớp oai của đối thủ, đứng ngẩn trước trận chiến! Trong lúc đó môn hạ của Bắc Kiếm mấy phen tính đi vào thế hiểm và đã chực ra tay dùng đến ngọn chân truyền tuyệt kỹ của Bắc Kiếm là ngọn Hoa Cái kiếm pháp công đánh địch thủ để tự cứu thân, nhưng cây trượng đen của Hắc y đại hán múa lên như một ngọn núi nhỏ, phong tỏa hết các lối của Ngụy Lục, khiến cho Ngụy Lục không còn thì giờ đâu để tung mình lên hầu sử dụng đến thế Hoa Cái kiếm pháp!