Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 2: Phạm thượng




Hắn đe dọa nàng, không thương tiếc liếc nàng một cái, quét qua một lượt từ trên xuống dưới như thể đang dò xét điều gì. Lúc sau hắn thấy nàng bật cười thành tiếng mà khó hiểu chau mày hỏi nàng:

- Ngươi dám đùa cợt với trẫm?

- Ta không hề đùa ngài. Chỉ là...ngài nói câu khiến cho ta không thể kìm nổi nụ cười mà thôi.

Dưới màn che màu đỏ thấp thoáng ẩn hiện khuôn mặt đang tự diễu bản thân mình. Nàng tức mình giơ tay kéo luôn màn che xuống, đứng bật dậy, tay nâng ly trà tiện với cái bánh hoa đào mà nàng ưa thích. Nàng vô tư cắn một miếng rồi lại nhấp một ngụm trà cực kì tao nhã. Nàng hít lấy một hơi thật dài, lấy lại tinh thần rồi quay lại nhìn Hoàng Thượng, nàng cười hiền giả tạo:

- Ta biết ngài chắc chắn sẽ không đánh ta.

- Tại sao?

- Vì ta là con gái rượu của thừa tướng.

Ai chẳng biết hắn không thề động vào nàng. Con gái của thừa tướng người nào lại dám động vào cơ chứ? Giá nếu nàng không phải con gái của ông ta thì tốt rồi, có lẽ hắn đã không phải khổ tâm tới như vậy.

Ánh mắt hắn tự nhiên đượm buồn, cũng chẳng biết hắn nghĩ gì mà trông lại buồn thế kia? Ánh mắt ấy biết chan chứa điều gì mà trông thảm thương tới như vậy? Hắn đột nhận thấy nàng đang nhìn hắn chằm chằm rồi hắn chợt giật mình chột dạ. Hắn đảo mắt một lượt rồi thầm cảm thán:

" Nàng ta trông vẫn ngây ngô như ngày nào nhưng có vẻ hơi là lạ. "

Lý Nghiêm uống thêm ly rượu rồi nói tiếp:

- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, không gây bất lợi cho trẫm, trẫm sẽ để cho ngươi yên ổn suốt quãng đời còn lại. Còn không thì...

Nàng lại toét miệng ra cười. Bấy giờ nàng mới để ý thấy dung mạo của Hoàng Thượng lại cực kì anh tuấn. Mắt, mũi, miệng thật khiến cho người ta mê mẩn. Chỉ tiếc là nàng không phải là nữ chính trong cốt truyện, nàng chẳng đòi hỏi thứ được gọi là tình yêu của bậc Đế Vương, nàng chỉ cần được sống, được thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt.

Đã rất nhiều lần nàng tìm cách để về nhà, nào là nhảy lầu tự vẫn, nào là dìm mình xuống đầm sen nhưng đều bị Trần tướng quân bắt gặp cứu vớt. Kể từ lúc ấy, nàng chẳng muốn về nữa. Một người vẹn toàn như Trần tướng quân ở đây, thôi thì ở lại cũng chẳng mất mát cái gì. Thế là nàng thương thầm trộm nhớ Trần tướng quân từ khi đó. Ấy thế mà cuộc đời không giống như trong mơ, biên kịch thế nào nàng cũng không thể thay đổi được. Vẫn phải chịu kết cục bị đẩy vào cung làm Hoàng Hậu, vẫn phải xa Trần tướng quân, vẫn không thể ở bên lòng chàng ý thiếp với Trần tướng quân.

Nếu đã vào đây rồi thì cần gì phải hối tiếc nữa? Một là chết để trở về, hai là bị đẩy làm dân thường. Dù sao nàng cũng đâu ham muốn cái chức vị Hoàng Hậu này đâu?

Nghĩ tới đây nàng tự nhiên thấy gan mình lớn hơn gan hùm. Vì muốn được trở về mà dám làm liều với Hoàng Thượng. Kế hoạch của nàng là phạm thượng để mà bị phạt theo quân pháp. Chết cũng chả sao! Chứ nàng nào có hám trai, nàng còn đang muốn né còn không kịp nữa là.

- Không biết thân hình của ngài thế nào nhỉ?

- Ngươi...ngươi muốn làm gì?

Nàng tiến tới gần hắn, ép hắn ngã xuống giường. Khuôn mặt anh tuấn ấy tự nhiên ửng hồng, đôi chân mày rậm rạp kẽ chau lại khó tính, ánh mắt hắn như đang né tránh điều gì. Khi con người ta đã ngà ngà say rượu, quả thật rất mê người.

An Kiều bò lên người hắn, ngoài mặt tỏ ra cực kì biến thái mà trong lòng lại rất khó chịu giống như kiểu không muốn lại gần một chút nào. Xong nàng đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt hắn, vuốt từ từ xuống đề môi hắn, ấn nhẹ một cái. Nàng thấy hắn đang run lên từng cơn nhè nhẹ lại càng tò mò. Nàng cứ nghĩ hắn sẽ rất đáng sợ, ai ngờ lại run rẩy trước mắt của nàng như vậy ư?

Khi nàng vuốt tay xuống đến ngực hắn, người hắn cứng đờ lại. Mặt hắn cứ quay sang một bên, mắt thì mở to đùng, trợn tròn như mắt lợn luộc. Tự nhiên nàng thấy mắc cười quá, nhịn không nổi mà bật cười thành tiếng. Hắn như thấy thẹn mà bật dậy, quát lớn:

- Phạm thượng...

- Ta phạm thượng? Đâu có! Phu thê với nhau, đêm nay lại là đêm tân hôn, sờ soạn chút thì đã làm sao cơ chứ?

- Ngươi...trẫm sẽ cho người nhốt ngươi vào đại lao.

Nàng lại cười lớn, trông cái mặt say rượu của hắn thật đáng yêu làm sao. Chẳng bù cho lúc tỉnh chút nào. An Kiều lại bước tới lại gần hơn, hắn lại lùi ra xa vài bước. Xong hắn giậm chân một cái, tỏ vẻ rất tức giận:

- À không...trẫm sẽ nhốt ngươi ở lãnh cung.

Vừa nói xong hắn liền loạng choạng chạy ra ngoài. Giờ nàng mới biết, vị Quân Vương của Vân Nam Quốc cũng có mặt đáng yêu đến thế. Nàng cứ nghĩ hắn tàn độc, ấy thế mà hôm nay hắn lại trông y như đứa trẻ lên ba, nhìn đã muốn trêu, nhìn đã muốn nghẹo rồi.

Hắn phi nhanh ra ngoài, khi chạy cách đó xa xa, hắn đứng bám tay vào tường mà thở dốc. Mặt hắn ửng hồng, đôi mắt hắn long lanh như sắp khóc, tim hắn đập loạn xạ hết cả. Hắn phải vỗ ngực vài cái mới định lại được tinh thần. Lúc sau hắn thở cái phào một cái rồi nói nhỏ:

- May là mình giả say mà nhịn được. Chắc cũng không bị phát hiện đâu nhỉ?