Độc Lộ Tu Chân

Độc Lộ Tu Chân - Chương 27: Định Mệnh Dẫn Đến




Hắn thấy thế càng hoảng sợ hơn lắp bắp nói: “Đây là tầng lớp nào của sức mạnh, chỉ nhờ vào thân thể liền có thể đè nát không gian.”



Chưa kể nơi đây liền là một không gian chưa được xác định, mà lại có thể như thế nếu như nó đi đến Hạ vị diện chẳng phải hậu quả khó có thể tưởng tượng được.



Nhưng trong lúc hắn suy nghĩ thì, Con rắn kia liền đâm vào hư không tạo thành một hang động khổng lồ, bọn hắn dường như chỉ là một con vi khuẩn.



Một lát sau thân thể của nó liền đã đi hết vào bên trong lỗ hỏng, Lưu Phong thấy vậy liền nói: “Đi thôi, bám theo nó ta cảm nhận được cái này lỗ hổng liền có thể mang chúng ta về lại bí cảnh.”



Ba người lập tức bay đến lỗ hỏng do con rắn kia tạo ra, khi vào đến bên trong liền không thấy con rắn kia đâu nữa, mà trước bọn hắn là một thông đạo màu cam không thấy điểm cuối.



Lưu Phong đứng ngẫm trong thông đạo một hồi rồi lên tiếng nói: “Đi thôi, ở trong không gian kia không có linh khí chúng ta không thể duy trì tu vi, cũng sẽ bị bầy yêu vật kia cắn xé đến chết, vì vậy bây giờ chỉ còn cách này, trong không gian tăm tối ngoài kia đế cả một hành tinh nhỏ đều không có chứng đừng nói đến xây dựng không gian truyền tống.”



Hắn lập tức bay trước để dẫn đường, vì hắn tin lần này liền sẽ không xảy ra chuyện như lúc trước, cũng không quên nói đệ tử hắn là “trong khi ta dẫn đường thì đừng có nói điều gì xui xẻo.”



Nếu như lại xảy ra chuyện như lần trước liền không hay.



Ba người bọn hắn liền bay trong thông đạo.



Bên cạnh Hồ yêu uể oải quay đầu hỏi Lưu Phong: “Chúng ta đã phi hành được bao lâu rồi?”



Lưu Phong quay người qua, trên tay cầm một miếng bánh nướng vừa gặm vừa nói: “Chắc gần hai ngày, mà các ngươi cần ăn chút gì đó không.”



Sau đó, hắn lấy từ túi trữ vật ra hai cái bánh nướng, đưa thẳng tay cho bọn hắn.



Hồ yêu nhìn xuống cái bánh nướng nhưng không cảm thấy không muốn ăn. Bởi vì nàng đã tích cốc nên cũng không có nhu cầu ăn uống.



Một bên Tiểu Lang thấy vậy lập tức đưa lên miệng cắn một cái, khuôn mặt bên trên liền biểu hiện ra tận hưởng, Nàng cầm miếng bánh trên tay lao vào trầm tư.



Bỗng dưng tiếng nói của Tiểu Lang vang lên bên tai nàng: “Ngươi sao không ăn đi không có thuốc độc đâu mà sợ, dù sao Lão sư ta làm thứ gì cũng là đỉnh nhất đó, mấy thứ đồ ăn này liền cả Khôn Linh Đại Lục chả có mấy ai được động vào đâu, bởi vì những thứ Lão sư làm ra liền bị Liễu cô cô lấy đi hết.”



Hồ yêu nghe vậy liền giật mình tỉnh lại nói: “Cái gì cơ?”



Ở Khôn Linh Đại Lục gần trăm năm trước, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân họ Liễu tu vi thông thiên, một tay chấn chỉnh và thâu tóm cả Đại lục.



Nàng lại lên tiếng hỏi: “Ngươi có thể nói tên người đó ra được không.”



Tiểu Lang ghé miệng lại chỗ nàng nói nhỏ: “Liễu cô cô của ta tên thật là Liễu Di Nguyên.”



Hồ yêu nghe xong cái tên này liền trầm ngâm sau đó hét lên: “Cái gì? Liễu Di Ng....”



Tiểu Lang liền lấy ta bịt miệng nàng lại, bay phía trước Lưu Phong nghe vậy lập tức quay đầu lại với khuôn mặt lạnh lùng nói: “Ngươi vừa nói cái gì?”



Hồ yêu thấy vậy mồ hôi liền chảy ròng ròng, Tiểu lang thấy vậy liền nói: “Không có gì thưa Lão Sư, chúng ta đang bàn chuyện về loài liễu ấy mà.”



Lưu Phong nghe vậy cũng không có quan tâm nữa tập trung ăn miếng bánh trong tay.




Phía sau đệ tử hắn thở ra một hơi, mắt trừng Hồ yêu nói: “Ngươi biết vừa nãy xém chút nữa liền chọc ra đại họa không.”



Nàng trả lời: “Họa gì?”



Hắn cũng cười khổ nói: “Lúc trước Liễu cô cô, nàng ăn hiếp lão sư ta vô số lần, khiến hắn trong lòng liền sản sinh một chút hận ý, khi thấy ai nhắc đến tên nàng hắn sẽ lại nổi giận, mà một khi người giận gặp ai liền sẽ treo người đó lên đánh đến thảm thương.”



“Ta còn nhớ, lần trước trong Phù Khúc Môn có một lão già dám trước mặt Lão sư ta nói ra tên của cô cô, lập tức bị người bắt đi tra tấn một cách dã man.”



“Đến khi được thả ra liền đã thành một cái xác không hồn, trên người viết thương nhiều không kể siết, nhưng không có một giọt máu chảy ra, miệng vẫn cứ lẩm bẩm “xin lỗi..xin lỗi..”



“Từ vụ đó trở đi, không có ai dám trước mặt sư tôn ta mà dám gọi tên cô cô cả, trừ những trường hợp tìm đường chết như sư muội ta ra.”



Nàng nghe vậy không khỏi rùng mình giơ miếng bánh lên cạp mạnh một cái, phía trước Lưu Phong bất chợt rùng mình một cái. Sau đó bình tĩnh bắt đầu ăn bánh tiếp.



Cứ như thế kéo dài hơn năm ngày, phía trước thông đạo không còn là một màu cam mà là màu trắng, thế là ba người bức phá tốc độ lao nhanh về phía trước, sau khi vượt qua điểm cuối bọn hắn vui mừng không ngớt, nhưng chưa được bao lâu thì mặt lập tức cứng đơ khi nhìn về quan cảnh phía trước, không biết có phải là ở trong bí cảnh hay không, nhưng trước mặt bọn hắn là một nơi tràn đầy băng tuyết.



Lưu Phong trầm muộn nói: “Thôi xong lại về nơi này rồi, các ngươi liền chuẩn bị vác kiếm vác thương lên chiến đấu đi.”



“Các ngươi thấy cái hang động phía trước không, nơi chúng ta đang đứng đã rơi vào ổ của mấy con hung thú kia rồi.” Hắn giơ tay chỉ về hang động khổng lồ trước cách bọn hắn hai dặm nói.



“Ổ này chỉ có mười con Lam Thụy Bạch Lang, bất quá tu vi mới có Đại Thừa kỳ nên hai người các ngươi đánh thử đi. Nếu cảm thấy không ổn ta liền hỗ trợ.”




“Ha Ha, Lão sư/Đạo hữu ngươi đang đùa sao.” Hai người đồng thanh nói.



Lưu Phong vẻ mặt lập tức lạnh lùng lên nói: “Bây giờ, đánh hay là không đánh nói nhanh lên.”



Bọn hắn lập tức hiểu ra sự việc năm ngày trước, Tiểu Lang áo của hắn liền ức đẫm mồ hôi hơi thở liền nặng nề hơn. Hồ yêu cũng vậy, hai người thừa sức biết mười đại thừa yêu thú liền hùng hậu cỡ nào.



Hơn mười phút sau.



Lưu Phong ở bên cạnh không kiên nhẫn nói: “Các ngươi cứ câu giờ hình phạt sẽ lập tức tăng lên có biết không, nhớ rõ không giết chết ba con Lam Thụy Bạch Lang thì đừng có về đây.”



“Còn nữa bên trong hang động còn có một con Tán tiên Bạch Nhãn Thiên Lang đó, nếu như không muốn nằm bị treo lên đánh đến chết thì hãy nhanh lên.”



Bọn hắn nghe như thế mặt lập tức tái mét, hướng hắn với giọng run run nói: “Lão sư/Đạo hữu bây giờ chúng ta lập tức đi.”



Hai người hóa thành hai đạo lưu quang bay về phía hàng động, Lưu Phong đứng trên không trung nhìn xuống hang động khổng lồ trong núi tuyết miệng “hừ” một tiếng nói: “Dám trước mặt ta tìm đường chết, còn lươn lẹo qua chuyện khác, tội của các ngươi liền không phải nhiêu đây liền hết đâu.”



“Ầm..ầm…”



Hơn hai mươi phút sau, Hồ yêu và Tiểu Lang bay ra khỏi hang động lao thẳng đến chỗ Lưu Phong, trên cơ thể còn mang theo vết thương máu chảy ướt hết cả quần áo, khuôn mặt dính đầy máu.



Khi đến gần Lưu Phong mới ngừng lại, trên tay mang theo ba cái đầu sói màu trắng cực kỳ lớn sau đó nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành thưa Lão sư.”




Bên trong hang động một bầy khổng lồ Sói trắng phóng ra, Thân thể cao hơn mười trượng, một thân lông trắng bên trên sống lưng còn có những miếng băng nhô lên trông rất dị hợm, một con trong bầy đi đến phía trước nói: “ Các hạ là ai mà tại sao lại giết đồng tộc của ta.”



Bên trên Lưu Phong lạnh lùng nói: “Thích được không?”



“Ngươi có ý kiến gì hay sao? trăm năm trước các ngươi đánh ta bây giờ không xong với ta đâu.”



Con sói kia trầm mặc một hồi sau đó lên tiếng nói: “Thì ra là ngươi Lưu Phong, không phải lần đó ngươi cướp của chúng ta Băng Phách Chi Linh, thì chúng ta làm sao có thể đuổi đánh ngươi.”



Lưu Phong hững hờ nói lại: “Cướp? các ngươi còn có thể nói là ta ăn cướp? Viên Băng Phách Chi Linh đó là ta đoạt lấy từ động thiên kia, các ngươi chen ngang cướp đi đồ của ta, bây giờ còn ở trước mặt ta nói ta ăn cướp? thật là nực cười.”



“Bây giờ ta giết vài con sói cũng coi như công bằng, ngươi thấy sao?.”



Con sói trắng kia thân hình liền bắt đầu sáng lên, bắt đầu thu nhỏ lại thành nhân hình trên đầu còn mang theo tai sói, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía Lưu Phong lãnh đạm đáp: “Ngươi đây là đang tìm cái chết.”



Lưu Phong cười gằn nói: “Tìm cái chết? Ngươi đang nói ta sao?”



Hắn lập tức giơ cánh tay lên ngón giữa lắc lắc nói: “Ngươi nói sai rồi, ngày người chết mới là các ngươi!”



Trên tay Lưu Phong thanh trường kiếm lúc trước liền xuất hiện, hắn lập tức cầm lấy thanh kiếm chĩa về phía bảy con bạch lang kia nói: “Lần trước các ngươi đuổi đánh ta. Hôm nay, các ngươi lấy mạng để đền vào đi.”



“Đế Kiếm quyết, đệ thất Nhất Kiếm Phá Hoang ”



Thanh trường kiếm trên tay Lưu Phong, bầu trời đầy mây bỗng nhiên bị một thanh trường kiếm màu đen khổng lồ phá ra một cái lỗ lớn, thanh kiếm màu đen to gần ngàn trượng trên thân kiếm có rất nhiều đường vân cổ quái, toát ra từng luồng khí đen ăn và kiếm khí dằn và xé nát không gian, uy áp tỏa ra khiến bên dưới sáu con Bạch Lang và con kia mới hóa hình khuôn mặt ngưng trọng. Sau đó quát lớn “Lang Hoàng Quyết”



Thân hình nó lập tức bành trướng lên bằng một quả núi cao ngàn mét, cơ bắp trên người bắt đầu nổi lên, mắt từ màu trắng chuyển sang màu xanh, hai tay giơ lên chuẩn bị đón nhận cái này thanh cự kiếm. Sáu con bạch lang còn lại làm gì có thể đứng đó chờ chết, chúng bắt đầu tản ra chạy đi nhưng lại bị một bức tường vô hình cản lại.



Làm cho chúng chỉ biết tuyệt vọng, nhưng sau đó một tiếng vang trong tai, sáu con bạch lang lập tức tản ra hóa thành nhân hình, tay bấm pháp, ngay tại lúc này một tòa mười dặm trận pháp đột nhiên xuất hiện, bên trong trận pháp băng tuyết ngay lập tức ngưng kết lại thành một lớn màn chắn, chắn ngay bên trên con Bạch lang khổng lồ kia, tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong hai hơi thở, dù sao cũng là sáu con Đại thừa Bạch lang.



Thanh trường kiếm màu đen kia liền va vào mà chắn làm bằng băng kia, nhưng chưa được mấy chốc lập tức bị xé toạc như là một trang giấy mỏng, đâm thẳng về con Bạch lang khổng lồ, nhưng nó một mình làm sao có thể ngăn chặn được.



Thanh kiếm lập tức chém con Bạch lang khổng lồ kia làm hai, toàn cảnh máu tanh cực độ, chưa dừng lại ở đó thanh kiếm vừa chạm đất hắc khí lập tức bộc phát, nuốt trọn sáu con bạch lang vào trong. Sau đó, luồn hắc khí biến mất mấy con Bạch lang kia cũng không thấy đâu.



Bên ngoài, Hồ yêu và Tiểu Lang thấy vậy không khỏi giật mình, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi và bất lực, nàng không ngờ hắn lại có thể mạnh đến như vậy.



Chỉ dùng một chiêu một, ngay tại chỗ giải quyết sáu con Đại yêu tu vi Đại Thừa kỳ.



Lưu Phong bày ra vẻ mặt ghét bỏ nói: “Lũ giun dế không hơn không kém, chỉ chực chờ lúc ta suy yếu lại xông lên cướp đồ, Còn ngươi Bạch Nhãn Thiên Lang ngươi có ra đây không, hay là để tự tay ta moi ngươi ra, nhưng nói ngươi trước khi ta ra tay thì ngươi đừng mong có thể toàn vẹn thân xác.”



Bên trong hang động một giọng nói vang ra: “Đạo hữu ngươi đừng có quá đáng như thế.”



Lưu Phong cười nói: “Quá đáng? ta nói cho ngươi biết, ngày hôm nay gặp lại các ngươi liền là định mệnh dẫn dắt ta đến giúp các ngươi dọn dẹp tộc đàn đi, vì vậy hôm này chú định các ngươi phải diệt tộc.”