Độc Lộ Tu Chân

Độc Lộ Tu Chân - Chương 29: Động Thiên Phúc Địa




Tâm trạng của hắn lập tức tuột dốc không phanh, bên kia hai người thấy Lưu Phong đột nhiên từ vui sướng trở nên âm trầm, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác không ổn.



Tiểu Lang từ dưới đứng lên hỏi: “Lão sư ngươi bị sao hả?”



Lưu Phong đáp lại bên trong lời nói còn mang theo một chút âm trầm: “Không sao.”



“Các ngươi trị thương xong chưa, chúng ta bây giờ lập tức xuất phát, thời gian có hạn bí cảnh bây giờ bắt đầu có chút rung động rồi, chắc trong khi chúng ta ở trong không gian vô định ngoài này đã qua kha khá thời gian.”



Hồ yêu ngước đầu lên với khuôn mặt không hiểu thấu hỏi: “Rung động? bí cảnh có rung động sao.”



Hắn lập tức quăng đến ánh mắt khi thường nói: “Ngươi cái này Hồ yêu, làm sao có thể tu luyện đến Đại thừa hay vậy, đến cả bí cảnh giao động cũng không cảm nhận được.”



Hắn đưa tay chỉ lên trên trời nói: “Ngươi thấy không?”



Hồ yêu cũng nhìn sau đó gật đầu nói: “Thấy chói mắt.”



Trên trán Lưu Phong lập tức có một sợi gân nhỏ cắn răng nói: “Ta hỏi ngươi là có thấy không gian đang dần mất ổn định hay không?, chứ không có hỏi ngươi là có chói hay không?, ta đang nghi ngờ ngươi hack tu vi hay là ngươi đang giả ngốc nữa!”



“Ngươi cứ nhìn đi, nhìn kỹ vào, trên bầu trời không gian đang có chút rung động đúng hay không?”



Hồ yêu gật đầu.



“Theo ta đoán,mười ngày nữa bí cảnh sẽ đóng, nên các ngươi trị thương nhanh đi, đánh có mấy con sói mà tàn tạ đến như thế.”



Bọn hắn lập tức nghẹn họng, trong lòng thầm than: “(Lão sư/Đạo hữu) ngươi cái này quái thai liền đem hai người chúng ta đặt chung lên một cái cân, để cân chung hay sao?”





“Ngươi..”



Hai người đang than thở thì tiếng của Lưu Phong vang lên: “Thôi để ta mang các ngươi đi, cái này động thiên phúc địa đi càng nhanh càng có lợi.”



Thanh trường kiếm trong tay hắn bay ra khỏi tay, lập tức bành trường lên hóa thành mười trượng cự kiếm, Lưu Phong chậm rãi đáp xuống thanh cự kiếm, giơ tay lên vẫy vẫy, sau đó mở miệng kêu: “Lên đi đừng có làm trễ nãi thời gian, bí cảnh đóng là cả đám ăn cám đó có biết không, muốn thoát ra khỏi bí cảnh phải mất ba ngày, nếu như chờ các ngươi ngồi trị thương ở đây thì mọi chuyện thành mây khói mất.”



Không chờ Hồ yêu với đệ tử hắn trả lời, Lưu Phong tinh thần lực lập tức nhả ra hình thành một bàn tay, túm lấy hai người nhất lên sau đó điều động cự kiếm bay xa.




Trên đường bay Hồ yêu với Tiểu Lang đang ngẫm về cuộc đời: “Tại sao (người / hắn) có thể phóng to thanh trường kiếm ra để ngồi, còn vừa đi vừa ăn bánh uống nước, nhưng đối với chúng ta lại bị nắm đi như thế này.”



Hai người bị Lưu Phong dùng tinh thần lực nắm lại, trên không trung xoay tròn, nước dãi nước mắt văng tung tóe.



Còn Lưu Phong thì ngồi xếp bằng trên thanh cự kiếm mặt híp lại miệng gặm bánh, phía trước còn có ly nước ép không biết từ khi nào đã lấy ra.



Một lúc sau, phía trước mặt hắn không còn là một mảnh băng tuyết, mà là một mảng rừng rậm bạt ngàn nhìn không thấy điểm cuối, ở trên cự kiếm hắn đứng dậy cầm leo ly nước ép hút một cái, tròng mắt liền từ màu nâu chuyển xanh sau đó lại hồi phục lại như ban đầu là màu nâu, ngay lúc đó hắn quay đầu ra sau nói với Hồ yêu và Tiểu Lang:



“Đến nơi rồi xuống xe thôi.”



Đột nhiên nhớ ra kêu lên một tiếng: “Ohh, ta quên các ngươi còn đang bị thương, để ta hạ các ngươi xuống thật nhẹ nhàng.”



Đột nhiên tinh thần lực hắn biến mất, hai người từ trên trời rơi xuống.



“Ầm..Ầm..”




Lưu Phong đứng trên phi kiếm làm ra khuôn mặt không ngờ nói: “A, lại sao có thể bất cẩn như thế được.”



Khu rừng bên dưới, mặt đất lập tức bị nên ra hai lỗ lớn, Hồ yêu và Tiểu Lang nằm bên dưới cười thảm.



Trong đầu Hồ yêu nổi lên suy nghĩ: “Tính cách người này thất thường quá, lúc thì nắng lúc thì mưa không biết đường đâu mà lần.”



Còn Tiểu Lang thì có suy nghĩ khác: “Thôi xong, lần này bị Lão sư ghim trúng rồi, cầu mong là không xảy ra án mạng.”



Tiểu Lang xoay đầu lại nhìn Hồ yêu cười khổ nói: “Lần này, ngươi hãy cầu trời phù hộ đi, Lão sư hắn ghim chúng ta rồi, bây giờ chỉ còn cách là làm theo lời của người, phản lại một cái là không toàn thây đâu đó.”



Hồ yêu nghe Tiểu Lang nói vậy không khỏi rùng mình, thân thể nàng bị thương tuy đỡ hơn nhiều nhưng khi nghe lời này của Tiểu lang lại có chút không khỏe.



Đang suy nghĩ thì Lưu Phong từ trên cự kiếm nhảy xuống, bước đi trên không trung từ tốn cho đến khi chạm mặt hố lớn, sau đó mắt nhìn xa nói: “Đi thôi, tới động thiên phúc địa kia rồi dưỡng thương,”



Hắn lập tức phóng theo hướng Bắc đi thẳng vào ben trong rừng sâu, vừa đi vừa hái linh dược lọt vào tầm mắt của hắn, Hồ yêu và Tiều Lang theo sau chỉ biết lắc đầu, không dám nói gì thêm. Bọn hắn bây giờ chỉ trông chờ vào số trời để vượt qua cơn đại nạn đang duy chuyển phía trước này, chỉ cầu mong hắn vui vẻ, chỉ cần buồn một chút họa lại rơi vào bọn hắn nữa thì thảm.




Đi được khoảng mười dặm linh khí bắt đầu nồng đậm hơn lúc trước rất nhiều, một lát sau phía trước tầm mắt ba người lập tức hiện ra một cái núi nhỏ chìm trong xương vàng, phía trước núi có một cái hang động, bên trong toát ra ngút ngàn linh khí, đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy, bên trong còn xen lẫn một ít sợi màu lam khí tức, Hồ yêu với Tiểu Lang thấy vậy không khỏi nuốt vào một ngụm nước bọt.



Trong đầu còn hiện lên hình ảnh lúc bí cảnh mở ra, cũng không có khủng khiếp như thế này, lúc này linh khí dường tỏa ra dường như bao bọc cả ngọn núi lại, Lưu Phong đứng phía trước chắt lưỡi nói: “ Chà chà, lần này được mánh lớn rồi.”



Hắn không do dự nữa mà lao vào bên trong động, còn bên ngoài Hồ yêu với Tiểu Lang bỗng nhiên giật mình, nếu như có hang động này tại sao lại không có hung thú canh giữ, hai bọn hắn đang suy nghĩ thì bên trong động tiếng nói Lưu Phong liền truyền ra ngoài: “Các ngươi còn chờ cái gì nữa mà không vào, thời gian không có nhiều mà cũng không biết trân trọng, đúng là không biết tốt xấu.”



Tiếng nói vang vọng vào lỗ tai bọn hắn, trong lòng lập tức khẩn trương lên lao vào bên trong hang động, chạy vào sâu bên trong thì bọn hắn liền há hốc mồm, trong lòng giao động kịch liệt.




Quan cảnh trước mặt bọn hắn không phải là thành động làm bằng đất đá, mà là một đại sảnh được trang trí bằng một loại gạch gì đó mà bọn hắn chưa từng thấy (Gạch men, hàng Vn chất lượng cao), quan cảnh phía trước chìm vào sâu bên trong làn linh khí màu vàng, còn pha lẫn một chút màu lam khí tức. Chính giữa là một cái hồ rộng hơn trăm trượng được chia làm hai, xung quanh mép hồ còn được bọc lại bằng những khối đá trông rất tinh tế, nhìn qua một chút phía bên trái còn có một cái một đá, bên trên còn có đầu một con mãnh hổ làm bằng đá đang phun ra dòng nước vàng óng ánh, linh khí tỏa ra nghi ngút khiến cho cảnh vật chung quanh mờ mờ ảo ảo.



Lưu Phong thì đang ngâm mình dưới ao, chỉ ló lên khỏi mặt nước màu vàng hai khối cơ ngực và cái đầu, tay đặt ngang mép đá, trên mặt còn hiện lên vẻ tận hưởng. Bên cạnh hắn còn có một cái bàn trúc, Hồ yêu thấy vậy mặt không khỏi đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác trong miệng còn thầm mắng: “Vô sỉ, hạ lưu.”



Lưu Phong nghe vậy liền mở một mắt lên cười nói: “Cô nói ta vô sỉ hạ lưu, cô liền không nhìn trên thành động hay sao. Ta có ghi hướng bên trái là của Đấng nam nhi, bên phải mới là của nữ nhi, bây giờ cô đứng bên trái mà lại nói ta vô sỉ.”



“Câu đó là ta nên nói với cô mới phải.”



Nàng nghe vậy mặt lập tức đỏ lên, muốn nói lại nhưng lại nghe đến lời cảnh báo của Tiểu Lang, lập tức nuốt những lời muốn nói xuống bụng, dậm chân đi về hướng bên phải, đứng đó suy nghĩ một hồi lâu, sau đó bắt đầu cởi y phục ra, thân hình nóng bỏng lập tức hiện ra, nhưng bị làn xương màu vàng che lại nên không thể thấy rõ, nàng từ từ bước xuống ao.



Chân vừa mới chạm vào mặt ao, lập tức nhận ra có một cái gì đấy đang cọ rửa và dung nạp vào bên trong ngón chân, hình ảnh giống như tiên họa vậy, người nàng bắt đầu chìm vào bên trong ao, trên mặt ao nhô lên một chút sáng bóng bầu ngực, trong hồ linh khí thấm vào cơ thể làm cho cảm giác xung sướng dâng lên, khiến nàng không khỏi rên lên một tiếng.



“Ưm..”



Lập tức lấy tay bịt miệng lại khuôn mặt đỏ hơn chót như máu. Bên kia, Tiểu Lang nghe vậy không khỏi đỏ mặt lên cúi thấp đầu xuống, lập tức bị Lưu Phong đập một cái vào gáy nói: “Ngươi đã có đạo lữ, thậm còn có con gái, thì làm gì mà phải ngại mấy thứ này.”



Lưu Phong ngoài mặt trông có vẻ đạo mạo, nhưng bây giờ nội tâm hắn đang sóng gió cuồn cuộn, vẻ mặt lạnh lùng nhắm mắt, bắt đầu nhờ linh dịch trong ao gột rửa cơ thể. ‘



Hai ngày sau, Lưu Phong mở mắt ra, mở miệng thở ra một ngụm trọc khí rồi lẩm bẩm: “Bắt đầu thôi.”



Hắn từ trong ao đứng dậy, thân thể của hắn cơ bắp săn chắc, đường nét rất rõ ràng giống như là được tạc ra vậy. Sau khi đứng lên, đặt chân lên trên bờ hắn lấy bộ quần áo đã gấp gọn gàng bên cạnh mặc vào, di chuyển nhẹ nhàng vào sâu bên trong động, đi được hơn mười bước thì trước hắn thành động làm bằng gạch liền bắt đầu biến đổi thành một cánh cửa, hắn lấy tay đẩy nhẹ ra, quan cảnh phía sau cánh cửa là một gian động phủ nho nhỏ hai bên thành động cũng như bên ngoài được bao bọc bởi gạch.



Chính giữa gian động phủ là một cái bồ đoàn.