Độc Lộ Tu Chân

Độc Lộ Tu Chân - Chương 5: Sinh Cùng Sinh, Tử Cùng Tử




Lưu Phong hắn lập tức cảm thấy tình hình có chút căng thẳng, liền đề ra vẻ mặt chân thành nói: “Vị sư tỷ này ngươi cứ bình tinh không cần phải vội như thế, Lưu Phong ta sẽ cho tỷ tỷ một cái công đạo."



Sau khi, nói dứt câu hắn lại cảm thấy kỳ quái.



Hắn liền ngẫm lại, thì bỗng dưng trong lòng, thấy lành lạnh.



“Ách.."



Ngẩn đầu nhìn lên cô gái đang đứng phía trước mặt hắn, tay không biết khi nào đã cầm lên một thanh kiếm, trên thân thể toác ra từng trận hàn ý làm hắn run rẩy không thôi.



Uy áp trên thân thể cô gái tản mác ra, làm cho bầu không khí đình trệ lại.



Lưu Phong con ngươi ngưng trọng lại, hắn khuôn mặt bắt đầu lạnh lùng không biểu tình, hiển nhiên sâu bên trong là đang suy nghĩ cách giải quyết tình huống ngượng ngùng này.



Cô gái tóc trắng bỗng dung thu hồi sát ý, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi muốn cho ta một cái công đạo, là công đạo như thế nào?."



Lưu Phong lập tức câm như hến, lời muốn nói ra lại bắt phải nuốt lại vào bụng.



Cô gái tiếp tục nói: "Vừa hay ta thiếu một người hộ đạo ngươi có muốn làm hay không."



Lưu Phong sắc mặt có chút không chịu nổi lập tức nói: “Cô có phải đang trêu chọc ta.”



“Một Kim Đan kỳ như ta làm hộ đạo cho một người có tu vi không nhìn thấu như cô”.



Hắn vừa nói xong, nàng sắc mặt càng âm trầm thêm một điểm.



Khôn mặt hắn lập tức từ lạnh lùng chuyển sang hòa ái dễ gần: “Cô muốn làm gì, ta đều làm cho cô có được hay không.”



Khuôn mặt nàng hòa hoãn lại, khiến hắn không thể không thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng thầm mắng: “Được được.. cô tu vi cao hơn ta, ta nhịn.”



Không chờ hắn phản ứng, nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khiến hắn từ trạng thái trầm lặng tỉnh táo lại.



Nàng đột nhiên nâng tay lên vẽ lên người hắn mấy viên phù văn cổ xưa phức tạp, khiến hắn nhìn mà thấy đau con mắt.



Viên phù văn sau khi phác họa xong thì liền dung nạp vào người hắn, biến mất không thấy tung tích.



Nàng nhẹ nhõm nói một câu: “Xong.”



“Từ bây giờ, mệnh của ta với của ngươi sẽ gắn kết với nhau, ta chết thì ngươi cũng chết, ta sống thì ngươi sống.”



Nàng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống người hắn lập tức liền hôn mê.



Hắn đứng yên một chỗ ngây phỗng, trong đầu hắn đang có hàng vạn con thảo ni mã chạy qua.



Làm hắn đứng hình mất năm giây.



Rồi giật mình nhìn xuống cô gái đang tựa lên trên vai hắn cười thảm: “Trông đẹp mắt, nhưng sao lại vô sỉ đến vậy a.”



Một giây trước dũng mãnh như hổ, giây sau lại nằm trong lòng hắn như một con mèo.



Lưu Phong lập tức bế nàng ta lên và điều động phi kiếm bay về phía xa.



Vừa đi vừa thầm than: “Thất sách, thất sách.”



Không ngờ Lưu Phong hắn, ở Khôn Linh cũng có chút danh tiếng, mà bây giờ lại sa đọa đến nước này.




Sau khi, bay đến một ngọn núi gần đó hắn liền đặt nàng xuống, tự tay lấy sẻn ra đào một cái động phủ, lấy đồ nghề ra khắc hàng loạt trận văn, lên thành động, hắn còn donate thêm một cái trận bàn Ngũ Hành Liên Hoàn Trận.



Rồi mới bắt đầu kiểm tra thương thế cho nàng ta, nhưng tay vừa mới tiến đến một nửa thì rụt lại, hắn thầm nghĩ: "nhỡ đâu nàng tinh lại mà thấy cảnh này, có khi phải đi đầu xuống đất."



Nhưng nếu không chữa nhỡ đâu nàng chết, thì có phải hắn cũng phải bồi theo.



Hắn lập tức bật mode thanh niên nghiêm túc lên, bắt đầu từng chút từng chút một cởi đạo bào của nàng ra, thì đập và mắt hắn là một làn da trắng như tuyết, khiến hắn không khỏi đỏ mặt lên mũi chảy ra một dòng máu.



Nhưng trên lưng nàng có một vết thương sâu thấy xương, trên miệng vết thương còn có từng tia hắc khí bốc lên.



Hắn thử vận dụng chân khí để xem vết thương, nhưng lại bị luồn hắc khí kia cắn nuốt và trở nên cuồng bạo hơn.



Khiến cho nàng ta không khỏi rên lên một tiếng:



“Um..”



Làm hắn giật hết cả mình, lập tức tịnh tâm khống chế dục hỏa.



Tiếp tục tìm cách chữa thương cho nàng, hắn bắt đầu lấy túi trữ từ bên trong lấy hết tất cả đan dược ra ngoài, bỏ lên một cái bàn.



Hắn lấy một quyển sách bắt đầu nghiên cứu, một lát sau thì thấy trên sách có một trang liên quan đến hắc khí, đó là Âm Phệ Cốt khí.



Vừa đọc thêm một lát thì thấy cách để tách hắc khí ra ngoài, đó chính là dùng sinh mệnh khí tức từ từ bào mòn khí tức của Âm Phệ Cốt.



Hắn lập tức chọn ra những viên đan dược có liên quan đến sinh mệnh khí, và những loại dược liệu có liên quan thì chọn được hai thứ đó là một viên tái sinh đan, và một nắm sinh mệnh thảo.



Liền lập tức khống chế tinh thần lực bắt đầu rút sinh mệnh khí tức ra, nhưng nước không cứu được lửa vì sinh mệnh khi rút ra ít đến thảm thương, còn không bằng viên châu trong đan điền hắn tỏa ra trong mười ngày.




Trong đầu hắn nảy lên suy nghĩ thân thể bắt đầu dẫn động sinh mệnh khí tức, trong đan điền mà hắn đã tích lũy nhiều năm ra.



Tuy nhiên, có thể làm cho đan điền tổn thương một chút, nhưng cũng không đến nỗi ngồi chờ chết được.



Sau một lát, đan điền hắn liền tỏa ra nồng nặc sinh mệnh chi khí. Lưu Phong lập tức, khống chế sinh mệnh khí tức tuôn ra khỏi cơ thể, bắt đầu tập hợp trên vết thương của nàng ta.



Dẫn động sinh mệnh khí bắt đầu gột rửa Âm Phệ Cốt, quá trình này khiến nàng đau đớn không ngừng rên rỉ, nỉ non không thôi.



Còn Lưu Phong đứng một bên vừa dẫn động sinh mệnh khí tức, vừa nhắm mắt lẩm bẩm: “Tâm phải tịnh, tâm phải tịnh.”



Quá trình gột rửa Âm Phệ Cốt kéo dài hơn bốn ngày, khiến Lưu Phong còn xíu nữa liền kiềm chế không được.



Sau khi hắc khí được khu trừ hoàn tất, thì hắn băng bó vết thương lại cho nàng đặt nàng xuống giường rồi bước nhanh ra ngoài.



Vừa đi vừa nghĩ thầm: “Dù sao cơ thể nàng ta đúng là quá hoàn hảo, mém xíu nữa là không nhịn được.”



“Tiểu yêu tinh này đúng là mê người, hôm mê cũng có thể câu dẫn cả Ca.“



“Xem khi ngươi tỉnh lại, ta Lưu Phong ca ta sẽ chơi chết ngươi, hắc hắc.”



Vì dám chơi bẩn với ta kéo ta vào vũng bùn, mém xíu nữa thì bồi cả cái mạng vào.



Làm lần này tổn thất quá nhiều sinh mệnh khí, đan điền bị thương không biết thời gian nào mới khỏi đây.



Hắn đứng ở cửa động lấy ra một cái bàn trúc, thêm cái ghế trúc bắt đầu pha trà thưởng thức cảnh đêm trăng.




Hắn nhìn lên ánh trăng, lại thấy trăng đêm nay sao mà tròn to tròn mà trắng đung đưa quá vậy...khục ánh trăng sáng quá quá sáng làm mắt hắn mờ.



Hắn bỗng dưng có hứng ngâm thơ, liền cất tiếng:



Sàng tiền minh nguyệt quang,



Nghi thị địa thượng sương.



Cử đầu vọng minh nguyệt,



Đê đầu tư cố hương.



Bỗng dưng có một giọng nói lanh lảnh lọt vào tai hắn: “Quê hương ngươi không phải ở đây sao.”



Hắn theo bản năng liền lập tức đáp lại: “Ở một nơi rất xa nơi đây Một tinh cầu màu xanh, mới đây mà thấm thoát đã hơn hai trăm năm kể từ ngày ấy.”



Bỗng nhiên giật mình: "What? nàng sao mà lại tỉnh sớm thế."



Không khỏi khiến hắn cảm thán không thôi.



Lưu Phong hỏi lại: ”Còn ngươi thì sao.”



Nàng ta từ trong động đi ra với một dung mạo tuyệt thế, nàng đứng dưới ánh trăng làm nổi bật dung mạo nàng thêm nữa, khiến Lưu Phong không khỏi mê mẩn.



Hắn lập tức hoàn hồn lại ngay, trong lòng thầm than: “Tiểu yêu tinh này lại muốn câu dẫn ta rồi. Hừ Hừ, không dễ đâu.”



Lưu Phong từ túi trữ vật lấy ra một cái ghế trúc nhỏ, mời nàng ngồi xuống hàn huyên.



Khiến cho cảnh vật của đêm trăng càng huyền ảo thêm mấy cái cấp bậc.



Hắn đột nhiên nói lên: “Nàng đến từ tiên giới đúng không.”



Nàng ta ngạc nhiên trả lời: “Làm sao ngươi biết được."



"Bởi vì trên vết thương của ngươi có một luồn hắc khí ăn mòn bản nguyên, nhưng luồng hắc khí đó không tồn tại ở hạ giới, ta nói có đúng không?.”



Nàng ta đột nhiên bình tĩnh: “Đến cả Âm Phệ Cốt khí mà ngươi cũng biết, chứng tỏ ngươi cũng không bình thường.”



Nàng ta vừa dứt lời, Lưu Phong liền đáp lại sẵn lấy ra quyển sách đưa đến trước mặt nàng: “Không phải ta biết nhiều, mà là đạt được quyển sách này trong động phủ, của một vị đại năng đã vẫn lạc ngàn năm trước.”



Nhưng nói đến nửa đường, thì cô gái gương mặt bỗng dưng đỏ lên, lắp bắp hỏi: “Lúc ngươi chữa thương cho ta ngươi đã thấy những gì?.”



Lưu Phong lập tức cười khan: “Ha Ha.”



Nàng nhắc đến, khiến hắn không khỏi hồi tưởng đến cảnh tượng của mấy ngày trước, làm cho máu mũi của hắn tự dưng chảy xuống.



Hắn lập tức trả lời, rất ra dáng dấp của chính nhân quân tử: “Không thấy gì hết, không thấy gì hết.”



Mặc dù, trong lòng hắn vẫn đang nghĩ đến cảnh của đêm đó.



Hắn trả lời, khiến nàng rất nghi ngờ nhưng càng tra ra lại càng bất lợi cho mình, nên nàng cũng dừng lại.



Hắn đột nhiên nói: “Cô nương ngươi tên là gì?”