Độc Lộ Tu Chân

Độc Lộ Tu Chân - Chương 7: Vạn Tiên Áp Long





Hắn đi bước đi từ từ, lại gần bên cạnh lấy một cái trúc ngồi đối diện nàng ta.


Đặt tay lên xoa nhẹ đầu nàng và nhẹ nhàng nói: “Ngươi không cần phải lo lắng về việc mất đi người thân, đôi khi đó cũng là thứ giúp ngươi trưởng thành hơn.”


“Như ta khi sinh ra đến bây giờ chưa từng biết mặt phụ thân hay mẫu thân, nhưng ta cũng có đôi lúc muốn biết mẫu thân mình là ai và tại sao lại bỏ rơi ta.”


“Ta đã đi qua rất nhiều nơi hỏi vô số người, nhưng không có hồi đáp.”


“Nên ta đã quyết định từ bỏ, bây giờ, việc duy nhất là tồn tại trong thế giới tàn khốc này.”


Nàng ta ngồi một bên nghe những lời hắn nói nước mắt không cầm được rơi xuống, độ hảo cảm đối với hắn bắt đầu tăng lên.


Hắn tiếp tục nói: “Ngươi may mắn hơn ta rất nhiều được cảm nhận hơi ấm của cha mẹ, còn có cơ hội tìm thấy nên ngươi không cần phải buồn như vậy.”


“Thôi đến đây thôi” Hắn đứng dậy vừa đi vừa nói.


Hắn lập tức thêm một câu: ”Ngươi sửa soạn đồ lại rồi ra ăn sáng, hôm nay ta mời.”


Hắn liền đi một mạch vào bếp, lấy tạp dề bắt đầu làm món ăn.


Hai canh giờ sau.


Hắn bắt đầu bày các món ăn lên trên bàn trúc.


Lưu Phong lập tức hét lớn lên: “Món ăn xong rồi, xuống ăn đi kẻo nguội.”


Nàng liền bước từ trong tấm rèm đi ra với một bộ đạo bào màu lam, khoé mắt còn vương vấn ngấn lệ, làm nổi lên một vẻ đẹp có thể làm điên đảo chúng sinh.


Hắn ngồi đó nhìn ngơ ngác, không tự chủ nuốt nước miếng.


“Yêu nghiệt a.


Nàng đi lại gần, ngồi nhẹ nhàng xuống ghế nhìn thấy thức ăn trên bàn liền hỏi: ”Ngươi đã là kim đan đã có thể tích cốc sao lại còn ăn đồ của phàm nhân thế này.”


Hắn liền vui vẻ nói: “Đây đã là thói quen lúc trước, nên bây giờ tích cốc nhạt nhẽo ta không chịu được, với lại đường tu tiên nhạt nhẽo này, vì sao chúng ta không khiến cho nó bới nhạt bằng những việc nhỏ như này.”


“Mà thôi nhân lúc còn nóng ăn đi."


Hai người liền bắt đầu thưởng thức, thức ăn bầu không khí bắt đầu ngưng trọng.




Lưu Phong lập tức phá vỡ bầu không khí ngượng ngạo này: “Hôm qua, lúc đi ra ngoài ra nhặt được một ít đồ có thể chữa thương thế cho ngươi.”


Hắn lập tức lấy túi trữ vật ra, bắt đầu tìm kiếm bình Sinh Mệnh Linh Dịch, hắn bắt đầu lấy bớt đồ ra khỏi túi.


Hắn lấy ra một cây đèn cổ vứt sáng một bên, Một viên Châu màu đỏ, một cái ghế gỗ trên đó bắt đầu mọc ra những nhánh cây toả ra kỳ dị khí tức, một cái phi toa,...


Còn Nàng ngồi một bên, mắt nhìn thẳng những món đồ mà Lưu Phong vứt sang một bên mà lòng đau nhói.


Cuối cùng hắn lấy ra lấy ra đan dược có thể nói là chất thành núi nhỏ, do hơn chín mươi phần trăm số đan dược hắn không biết được nên không dám nuốt, hắn còn lấy ra hơn trăm bình đan dược trong đó còn tản ra khí tức còn hơn cả đống đan dược đằng kìa.


Khiến cho nàng không khỏi thầm than: ”Hắn có số mệnh khủng khiếp như thế nào a."


Nàng lập tức đi đến bên đống đồ hắn mới vừa vứt xuống, lấy lên một cây đèn cầm nó nàng bắt đầu suy nghĩ, còn Lưu Phong hắn đang tập trung phân loại đồ nên cũng không để ý đến nàng.


Sau một hồi lâu thì hắn lập tức hét lên: “Tìm thấy rồi.“


Hắn liền chạy đến chỗ nàng, thì lại thấy nàng đang cầm một cây đèn suy nghĩ gì đó.


Lưu Phong lập tức đi đến ngồi xuống gần nàng, liền nói vào tai nàng: “Nàng biết lại lịch của cây đèn này?.”


Nàng ta liền giật mình làm cây đèn rơi xuống đất, hoa văn trên cây đèn sáng lên đèn vốn không có dầu nhưng tự dưng bốc cháy.


Hoa văn trên cây đèn tràn ra ngoài hóa thành một tòa đại trận bao trùm nguyên căn nhà trúc.


Ngọn lửa chiếu ra từng tia huyền diệu đạo vận bắt đầu ghép lại thành một cái màn hình, trên đó bắt đầu chiếu gia cảnh một trận đại chiến long trời lở đất, cảnh hơn vạn người đang vây đánh một con giao long.


Cô gái bên cạnh Lưu Phong đột nhiên mở miệng nói: “Đây là trận chiến hai mươi vạn năm trước, và trận chiến này cũng được ghi vào lịch sử và được coi là tàn khốc nhất, vì để phong ấn con ác giao này mà nhân loại và các chủng tộc khác tổn hại không dưới mười vị tiên đế, Đại la tiên cảnh và bên dưới thì nhiều vô số kể. Còn một vị đạo đế thì bị thương nặng biến mất không dấu vết.”


“Tất cả chỉ vì giết con ác giao này, tránh nó dung hợp Thần Vị đột phá nửa bước Thần Linh, tiến vào cảnh giới tối thượng đó chính là Thần Linh.”


“Nhưng nào có dễ như thế vạn tiên áp long, hơn hai mươi vị Tiên Đế, một vị Đạo đế Ngũ giai, đại chiến gần một cái Nguyên Hội, nhưng vẫn không giết được nó, nên chỉ có thể lập một cái đại trận phòng ấn nó lại.”


“Đại trận phong ấn đó, do tám vị tiên đế tự nguyện lấy thân mình thủ tọa giữ gìn mắt trận.”


“Cũng sau trận chiến đó, Thánh Huyền tiên châu nguyên khí đại thương, chỉ còn sót lại bốn vị tiên đế trấn thủ bốn nơi trong đó nhân tộc ta chiếm hai vị.”


Còn Lưu Phong một bên tỏ ra vẻ mặt khiếp sợ không thôi.



Hắn lập tức liền hỏi: “Còn cái thần vị kia bây giờ đang ở đâu?.”


Nàng liên lập tức lắc đầu.


Hắn cũng không hỏi thêm, bởi vì, hỏi thêm nàng cũng không trả lời được.


Trên trận chiến kia cũng đến hồi kết, vị đạo Đế bí ẩn kia truyền âm cho những Tiên Đế còn sống sót nói gì đó.


Tám vị Tiên Đế đều bay đến tám góc, bạo phá tiên nguyên tụ thành tám cột sáng chiếu thẳng lên trời cao.


Đồng loạt gầm to: “Hôm nay, chúng ta nguyện lấy thân làm cột định trận, lấy huyết để vẽ nên đại trận, nguyện lấy linh hồn để làm năng lượng vận chuyển đại trận, lấy đại đạo làm vật dẫn kích hoạt đại trận.”


Vị Đạo Đế thần bí kia lấy một trận bàn ra rót vào đó tiên nguyên nhưng không đủ, hắn liền không tiết tiêu hao hết bổn mệnh tinh huyết.


Hắn gầm to nói: “Hôm nay vì Thiên Hạ Thương Sinh, ta nguyện lấy Thân Thể, Tu Vi, Đạo cảnh của mình làm Đại Giới để kích phát đại trận.”


Hắn vừa dứt lời, trận bàn liền Phóng lên trời tỏa ra Thất Sắc Thánh Quang, lấy huyết của tám vị Tiên Đế làm vật kết nối Đại trận, lấy thân thể của tám vị Tiên Đế chế thành tám cây cột định vào tám mắt trận, lấy linh hồn của tiên đế chuyển hóa làm tiên nguyên cuồng cuộn không dứt để duy trì đại trận.


Chỉ trong nháy mắt con đại giao còn đang ngông cuồng thì bỗng dưng biến sắc.


Bắt đầu giãy giụa gầm thét.


Khi nó đang giãy giụa thì bỗng dưng những luồng dây xích màu hoàng kim từ dưới đất và trong các lỗ hổng không gian lao tới xích nó lại treo lơ lửng giữa không trung.


Tám cây cột do tám vị tiên đế hóa thành rơi xuống cắm vào mặt đất, từ tám cây cột những đường vân màu đỏ bắt đầu nối nhau tạo thành trận văn, đại trận trải dài hàng vạn dặm.


Lúc đó con ác giao đang nằm tuyệt vọng ở chính giữa, đường đường là nửa bước thần linh, lại bị tám cái Tiên Đế và một cái Đạo Đế ngũ giai phong ấn, khiến nó thật không cam lòng.


Con Ác giao cảm thấy bất lực, từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.


Còn vị Đạo Đế kia thân hình bắt đầu tan biến dung nhập vào trong đại trận, còn nguyên thần thì đứng lẻ loi giữa thiên địa


Các vị Đại La tiên và Thái Ất tiên lẫn Kim tiên cung kính cúi thấp đầu


Nguyên thần của vị Đạo Đế mở ra một cánh cổng không gian,bước vào đó biến mất không thấy gì nữa.


Cây đèn cũng bắt đầu nứt vỡ, hoa văn trên cây đèn cũng ảm đạm xuống, và tại chỗ hóa thành bột phấn.



Và một bên, Lưu Phong cũng đang trầm mặc, sau khi xem xong trận đại chiến.


Hắn đột nhiên quay đầu về phía nàng liền hỏi: “Nếu như, con ác giao đó dung hợp Thần Vị, thì mọi chuyện sẽ ra sao."


Nàng lập tức lúng túng lên, trả lời: “Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai bây giờ, dù sao chuyên đó cũng là chuyện của hai mươi vạn năm trước, còn ta bây giờ mới sống có hơn nghìn năm..”


Nàng lập tức lấy tay che miệng mình lại.


Lưu Phong thấy thế liền lấn tới nói: “Ta còn tưởng nàng sống đã hơn vạn...”


Chưa chờ nói xong thì một bàn tay trắng như ngọc lao đến, đáp vào mặt của Lưu Phong.


“Ầm.."


Làm hắn bay ra khỏi nhà trúc một lần nữa.


Văng xa hơn bảy trăm trượng mới ngừng lại, khiến Lưu Phong hắn xuýt ngất tại chỗ.


Hắn chống tay đẩy người mình lên, không khỏi cười khổ: “Nói sướng mồm nhưng lại hại cái thân.”


Sau đó liền lấy trong túi trữ vật ra một cái gương, bắt đầu soi mặt mình sau đó hắn liền hết hồn, trên mặt hắn in nguyên một bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn màu đỏ.


Lưu Phong liền trầm mặc: “Nếu không phải nàng lưu lực, chứ không một tát đó có khi đã chết lềnh bà lềnh bềnh luôn đi.”


Hắn liền thu chiếc gương lại, lấy tay gạt gạt lá trên đạo bào mình đi và bắt đầu đi từ từ lại căn nhà trúc, nửa đường đi thì thấy một con thỏ màu trắng rất dễ thương thì hắn lập tức dùng bộ pháp chạy lại túm lấy nó.


Nhưng nửa đường thì vấp phải một vật nào đó, khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất, con thỏ nghe thấy được và chạy đi mất.


Lưu Phong lập tức quay lại với vẻ mặt lầm bầm, thì thấy hắn vướng phải một cái khung gỗ đang bị chôn dưới đất.


Hắn liền đứng lên phủi phủi đạo bào lấy tay cầm cái khung gỗ kéo lên, nhưng hắn bất ngờ lại kéo không được, liền cầm thêm một tay nữa vận dụng chân khí nhưng hết quả vẫn là không nhúc nhích.


Khiến hắn rất hiếu kỳ, hắn tuy là Kim Đan nhưng có thể nâng được vật hơn mười vạn cân dễ dàng.


Còn cái khung gỗ này đính thêm thứ gì làm hắn không thể kéo lên nổi, hắn lập tức chạy thật nhanh về căn nhà trúc, kêu to: “Cơ cô nương ta thấy thứ gì đó thú vị lắm này." Nhưng không có ai đáp lại.


Khiến hắn không khỏi bất ngờ, một nén nhang trước nàng ta còn ở đây cơ mà, bây giờ lại đi đâu rồi.