Độc Quyền Chiếm Hữu: Lão Đại Cuồng Si Cô Vợ Hợp Đồng

Chương 37: TÔI MUỐN CÔ TA CHẾT




Câu chuyện của ba anh đã phần nào giải đáp được những thắc mắc trong lòng anh về lai lịch và thân phận của người phụ nữ tên Hạ Tử Linh. Nhưng về vấn đề tại sao bà ta lại biết được chuyện Vũ Uyển đã ra tay giết ba mẹ cô thì vẫn còn là một ẩn số. Có hai giả thuyết được anh đưa ra.

Một là bà ta đã nhìn thấy Vũ Uyển sử dụng xe ô tô gây tai nạn và bỏ độc vào đồ ăn của Lưu lão gia. Gỉa thuyết này có vẻ khả thi bởi lẽ không ai là muốn tự chuốc phiền toái vào thân mà đi ngăn cản hơn nữa ngày trước mẹ cô từng cướp đi người bà ta yêu nhất vậy nên bà ta để mặc không can thiệp cũng là điều hiển nhiên. Còn trường hợp thứ hai chính là bà ta có dính dáng đến chuyện này, trực tiếp hoặc gián tiếp nhưng có vẻ không khả thi bằng giả thuyết đầu tiên.

Anh rời khỏi Du gia, vẫn mang trong mình một thắc mắc chưa thể giải đáp. Nhưng trước tiên anh đã biết được rằng người mà bà ta nhắm đến chính là cô, cần phải tách xa cô và Hạ Tử Linh ra càng sớm càng tốt, càng xa sẽ càng an toàn cho cô.

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Lưu gia, anh đi vào bên trong sau đó cất xe rồi mới bước lên phòng khách. Không thấy cô ở dưới chỉ thấy David đang ngồi tỉa cây, anh bước đến bên cạnh hắn rồi lên tiếng hỏi.

- David, cậu có thấy Sở Hạ đâu không?

Hắn đang tỉa cây nghe thấy anh hỏi liền ngẩng đầu lên nhìn. Suy nghĩ một lúc hắn liền lắc đầu rồi trả lời.

- Tôi không biết, anh thử lên lầu tìm xem sao.

Du Kinh mỉm cười gật đầu chào hắn rồi nhanh chân chạy lên lầu để tìm cô. Từ phòng thờ đến phòng sách rồi cuối cùng là phòng cô anh cũng không tìm thấy Sở Hạ, trong lòng chợt có một nỗi lo không tên dâng lên. Anh chạy dọc hành lang vội vàng lục tung khắp các căn phòng tìm cô, đến người làm cũng hỏi hết người này đến người khác nhưng không thấy cô đâu.

- Sở Hạ, Sở Hạ.

Du Kinh chạy từ lầu một tới lầu hai, cả David và gia nhân lúc này cũng nháo nhào lên tìm cô. Bây giờ họ mới nhận ra rằng tiểu thư của họ không phải là ở trên phòng thờ, cô thực sự đã mất tích. Anh chạy đôn chạy đáo đi tìm cô nhưng Lưu gia vốn dĩ quá rộng, từng ngóc ngách cũng không thể tìm xuể.

Bước chân của anh chợt dừng lại trước cửa phòng làm việc của Lưu lão gia quá cố, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc khác lạ. Cái cảm giác này chính là cái cảm giác của anh vào một năm trước, khi tận mắt chứng kiến cái chết của Lưu lão gia. Đây chính là căn phòng anh không muốn trở lại nhất nhưng đây cũng là căn phòng cuối cùng trong Lưu gia chưa tìm qua.

" Cạch. "

Cánh cửa mở ra, bên trong le lói một tia sáng ảm đạm. Bóng lưng người con gái quay lưng lại với cửa, cô ngồi vắt vẻo trên ghế không có lấy một động tĩnh khi cánh cửa mở ra. Anh nhíu mày bước lại gần cô, Du Kinh nắm lấy cánh tay cô rồi vội vàng hỏi.

- Sở Hạ, em có sao không? Cả Lưu gia đang đi tìm em từ nãy đến giờ, em không nghe anh gọi sao?



Cô không trả lời anh, đôi mắt vô hồn vẫn nhìn về phía trước. Dường như cảm nhận được một thứ gì đó rất lạ từ cô anh liền nâng gương mặt cô lên rồi quan sát. Hốc mắt sớm đã đỏ hoe, khóe mi còn vương lại một vài giọt nước mắt.

- Sở Hạ, sao em lại khóc rồi.

Anh dịu dàng vòng tay qua ôm lấy cô vào lòng. Nhưng bất chợt Sở Hạ lại đẩy anh ra, cô dùng sức cố gắng thoát khỏi vòng tay của người đàn ông mà đẩy mạnh anh xuống dưới sàn. Mặc cho cơ thể anh đập vào bàn gỗ đau đến nhói nhưng cô vẫn không động tĩnh. Sở Hạ đưa đôi mắt vô hồn lên nhìn anh, cô nghiêng đầu rồi lên tiếng.

- Du Kinh, nói em nghe chuyện này là sao đây?

Cô đưa tay chỉ vào những mảnh giấy vụn vương vãi khắp sàn, anh theo đó cũng nhìn về hướng tay mà cô chỉ.

" Đó chẳng phải là...?"

Đó là những bức ảnh mà một năm về trước anh đã cất gọn trong ngăn tủ của bàn làm việc. Anh không muốn mang nó theo chỉ muốn cất giữ nó mãi mãi ở cái nơi đầu tiên cũng là cuối cùng anh nhìn thấy nó. Vậy mà giờ đây dưới chân cô là những mảnh xé của bức ảnh, trên tay cô là chiếc điện thoại có dữ liệu đoạn ghi hình ngày hôm đó. Gương mặt cô thẫn thờ như cái xác không hồn, có lẽ đã khóc rất nhiều đến mức hai mắt cũng đỏ hoe.

- Sở Hạ à, anh...

- Anh? Anh giải thích đi, tại sao anh lại phải giấu tôi suốt những một năm trời về nguyên nhân cái chết của ba mẹ tôi? Chẳng lẽ tôi không xứng đáng được biết sao? Chẳng lẽ là anh muốn bao che cho Vũ Uyển nên mới giấu tôi suốt một năm trời sao?

Cô hét lên rồi đập chiếc điện thoại xuống dưới sàn nhà. Từng mảnh vụn vỡ tan rơi ra tứ phía, chính anh cũng bàng hoàng trước cảnh tượng này. Rốt cuộc thì làm sao mà cô biết được nơi cất giấu những món đồ này kia chứ? Rõ ràng trước khi rời khỏi Lưu gia cô đã đưa ra lệnh cấm không ai được vào phòng của ba mẹ cô và phòng làm việc của ba cô rồi kia mà? Vậy tại sao hôm nay cô lại bước vào trong?

Anh nhìn cô phát tiết mà trong lòng không khỏi nhói đau. Du Kinh chầm chậm đứng dậy, anh bước đến bên cô, đứng trước mặt cô rồi nhỏ giọng.

- Anh xin lỗi, anh không cố ý giấu em. Chỉ là...

- Chỉ là cái gì? Chỉ là gì anh nói cho tôi nghe đi? Chẳng lẽ hai mạng người không quan trọng bằng một đứa em gái nuôi của anh sao? Nó có quyền giết ba mẹ tôi nhưng tôi lại không có quyền được biết nguyên nhân cái chết thực sự của ông bà sao?

Cô hét lên rồi đẩy anh ra xa, khóe mi cay cay sớm đã rơi lệ. Cảm xúc trong cô lúc này vô cùng hỗn loạn, vào chính ngày giỗ của ba mẹ cô cô mới biết được nguyên nhân thực sự mà ông bà chết. Hơn nữa hơn một năm qua cô còn gọi kẻ giết chết ba mẹ mình là em chồng. Chung sống với cô ta, cô đã có cái nhìn tốt hơn về cô ta và không hiểu bằng nguyên do gì cô ta lại ngoan ngoãn hơn trước kia. Vậy ra bây giờ cô đã biết.

- Sở Hạ em bình tĩnh lại nghe anh nói.



Du Kinh cố gắng trấn tĩnh cô, người con gái trước mặt anh hiện tại anh cũng không biết nên xử lí như nào cho thỏa đáng. Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt phượng nheo lại, một nụ cười khinh bỉ cong lên trên khuôn miệng.

- Được, anh nói đi, tôi nghe anh nói.

Cô cố nén nước mắt vào trong lòng rồi quay sang nhìn anh. Lúc này Du Kinh mới chầm chậm bước lại gần cô, trước hết phải để cô bình tĩnh lại mới có thể nói chuyện đàng hoàng. Hiện tại cô kích động như vậy cho dù anh có nói gì cô cũng sẽ không nghe lọt vào tai.

- Đừng qua đây.

Cô thấy anh ngày một bước đến gần hơn liền gằn giọng. Du Kinh cũng không dám làm liều, anh dừng lại rồi hít một hơi thật sâu sau đó nói với cô.

- Thực ra anh không cố ý giấu em nhưng đây cũng là nguyện vọng của Lưu lão gia trước khi qua đời. Ông ấy sợ rằng nếu em biết sự thật mọi chuyện sẽ càng rối tung hơn, lúc đó nhất định sẽ không kiểm soát được. Vậy nên anh mới không nói cho em biết.

Anh dừng lại một chút chậm rãi quan sát biểu hiện của cô rồi mới tiếp tục nói.

- Còn về Vũ Uyển anh đã để con bé xám hối trước linh cữu của ba mẹ rồi. Nó cũng đã biết lỗi, chuyên tâm học hành sang Mỹ định cư, nhất định không làm phiền tới em nữa.

Cô nhíu mày quay sang nhìn anh, đôi mắt phượng đỏ những tia máu, cô gằn giọng.

- Xám hối sao? Chuyên tâm học sao? Không làm phiền sao? Nợ máu trả bằng máu, nó giết ba mẹ tôi mà nó lại được bình yên sống an nhàn vậy sao?

Cô điên cuồng hét lớn, nước mắt không ngừng rơi lã chã xuống gương mặt xinh đẹp. Bàn tay cuộn tròn lại nắm chặt, vậy ra ba mẹ cô đã chết như vậy. Nếu như hôm nay cô không tới đây nhất định bí mật này sẽ được chôn giấu mãi mãi, cả đời này chung sống với kẻ đã giết ba mẹ mình cô thực sự ghê tởm cả chính bản thân cô.

- Sở Hạ, em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện. Khi đó em muốn làm gì Vũ Uyển cũng được, chúng ta từ từ được không?

Đôi mắt anh hướng về phía cô như mong đợi. Cô hiện giờ quá kích động càng nói chỉ càng làm cô hận Vũ Uyển hơn. Đúng như Lưu lão gia đã nói, một khi cô biết sự thật với tính cách của cô thì sẽ nợ máu trả bằng máu.

- Tôi muốn làm gì Vũ Uyển cũng được sao? Tôi muốn nó phải uống độc Dioxin và bị tai nạn giao thông chết một cách tức tưởi.