Độc Quyền Kiêu Sủng

Chương 12:Ân Cần




Từ Lâm đứng ở đằng xa, lúc hắn phát giác ra thì tên kia đã đến chỗ Nhật An trước. Tay hắn khẽ nắm lại thành đấm.

\- "Chú Minh, gọi bác sĩ đến!" - hắn nói với thân cận của mình.

Xong Từ Lâm đi nhanh đến chỗ cô và người kia. Người đó đang loay hoay sơ cứu cho Nhật An, anh ta xé áo, buộc chân cô chỗ trên vết cắn để ngăn nọc độc. Khi anh định bế cô lên thì Từ Lâm đến và nhanh tay giành lấy Nhật An. Cùng lúc đó các nhân viên y tế đem cán đến, hắn đặt cô lên và đưa lên xe cấp cứu. Người kia hơi bất ngờ, nhưng anh ta vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh ban đầu, đi theo đám người đó.

Rất may gần đấy có một bệnh viện nhỏ, do điều kiện địa phương nơi đây, nên bệnh viện rất có kinh nghiệm cứu người bị rắn cắn. Với yêu cầu của Từ Lâm, Nhật An  được đưa ngay đến phòng cấp cứu. Không lâu sau đó, cô được chuyển sang phòng hồi sức đặc biệt.

Từ Lâm ngồi cạnh giường bệnh của Nhật An. Nhìn cô gái trên giường hơi thở đều đặn, nét mặt bình yên, lòng hắn cũng nguôi ngoai. Lúc đó hắn thật bất cẩn quá, lo ngắm nhìn cô mà không để ý đến bắt kỳ thứ nào khác. Bác sĩ có nói, nhờ nhanh chóng sơ cứu trước mà việc cứu chữa diễn ra rất dễ dàng và đơn giản, giờ chỉ còn dưỡng thương cẩn thận là ổn.

Hắn ra khỏi phòng. Người đàn ông cứu Nhật An vẫn đi theo đến tận đây, ngồi đợi ngoài hành lang. Từ Lâm đi đến chỗ người đó, hắn ngồi xuống vào chiếc ghế bên cạnh anh ta.

Bầu không khí xung quanh trở nên ngợp ngạc.

\- "Cảm ơn anh vì đã cứu cô ấy!" - Từ Lâm nói.

\- "Đó là việc tôi nên làm!" - Người đó đáp.

\- "Có việc gì cần anh cứ nói, tôi sẽ giúp anh." - Từ Lâm đưa chiếc danh thiếp của mình cho anh ta. Người đàn ông đó liếc nhìn chiếc danh thiếp "Trịnh Từ Lâm". Hắn phụt cười nhếch mép.

\- "Cô ấy, sẽ có ngày tôi đưa Nhật An đi."

Người đó nói xong đứng dậy đi ra khỏi bệnh viện. Từ Lâm nhìn gã đó, tính cách anh ta vẫn y như lần đầu hắn gặp. Thật ngang ngược.

...........................

Thế Minh bước ra khỏi cổng bệnh viện. Gã lãnh đạm đi đến bãi xe, leo lên chiếc mô tô hầm hố, nổ máy và chạy đi. Sau bao năm, tên Từ Lâm đó đã trở lại, và Nhật An lại đi cùng với hắn. Năm đó, vì hắn mà anh phải rời xa Nhật An. Thế Minh tăng tay ga, chiếc mô tô lướt băng băng trên đường và khuất dần sau làn bụi đường mịt mù.

.............................

Nhật An cuối cùng cũng tỉnh, thuốc tê đã dần hết tác dụng, cơn đau dưới đùi truyền lên đánh thức cô. Thấy tay nằng nặng như có gì đó chèn lên, nhìn xuống, cô bắt gặp Từ Lâm cầm chặt tay cô, úp mặt lên đó ngủ ngon lành. Cô hơi động đậy cánh tay, liền khiến hắn tỉnh giấc. Vẻ ngoài mơ màng của hắn đủ đánh gục trái tim các cô gái. Hắn day day đầu chân mày, đầu tóc cũng hơi rối.

\- "Em tỉnh rồi, để tôi gọi bác sĩ đến!" - Vẻ mặt hắn tiều tụy hẳn ra, làm Nhật An có hơi bất ngờ.

\- "Anh làm gì mà ngủ ở đây?"

\- "Tôi không ở đây thì ai chăm cho em? Em bất tỉnh hơn một ngày rồi!" - Hắn khẽ cười, xoa đầu cô rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Từ Lâm đã tự mình chăm sóc cho cô cả đêm. Một tên thiếu gia như hắn ư? Nhật An chốc thấy lạ. Còn người đàn ông đã cứu cô nữa, gương mặt của anh ta rất đỗi quen thuộc.

Khi Nhật An còn vướn trong mớ suy nghĩ rối nùi trong đầu thì bác sĩ và y tá vào phòng.

Vị bác sĩ nhanh chóng thăm khám một lượt cho Nhật An, vì mọi thứ đều ổn định, nên cô được phép xuất viện. Sau khi xong hết giấy tờ, Nhật An được một y tá dìu lên xe lăn. Cô hiện phải hạn chế cử động ở chân, một phần do vết rắn cắn, phần còn lại vì xương chân cô vẫn chưa lành hẳn. Đau đớn từ chân truyền lên khiến Nhật An phải chau mày. Tức thì, Từ Lâm đi đến và nhẹ nhàng bế cô lên, động tác hắn nhanh gọn, dứt khoát, cô chưa kịp từ chối đã bị hắn ôm chặt trong vòng tay.

\- "Từ Lâm, khoan đã!"

\- "Ngoan, để tôi giúp em!" - hắn nói nhỏ vào tai cô, xong vẫn tiếp tục bế cô ra khỏi bệnh viện.

Nhật An như bị thôi miên, ngoan ngoãn phối hợp, để hắn bế đi. Động tác của hắn không biết từ lúc nào trở nên mềm mại, từ tốn hơn hẳn. Từ Lâm ngồi vào xe, để Nhật An ngồi xuống cạnh hắn, cẩn thận cài dây an toàn cho cô. Tiếp đó hắn chỉnh lại trang phục giúp cô, rồi ân cần đưa cho cô một túi nước ấm chườm vào bắp đùi, nơi vết cắn bị bầm tím cả lên. Hắn dường như dịu dàng hơn với cô, một Từ Lâm như thế này thật khiến cô không quen mắt.

\- "Thoải mái chứ?" - Từ Lâm thấy tay cô vụng về, nên giành lấy túi chườm, tự tay lăn lăn trên đùi giúp cô. Ánh mắt của Từ Lâm nhìn lên, chạm phải ánh mắt cô. Nhật An giật mình, vờ mình sang hướng khác.

\- "À, thoải mái..." - Không biết sao, cô chợt thấy ngại ngùng trước hắn. Bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo.

Xe bắt đầu lăn bánh. Từ Lâm ra hiệu cho tài xế lái về dinh thự.

\- "Từ Lâm..."

\- "Sao?"

Chần chừ một lúc, Nhật An cũng mở lời được.

\- "Tôi muốn gặp người đã cứu tôi ngoài biển."

Từ Lâm vẫn nhẹ nhàng lăn túi chườm.

\- "Tôi đã cảm ơn cậu ta rồi, em không cần phiền lòng đâu!"

\- "..." - Hắn thật sự không muốn để cô gặp được người đàn ông kia.



\-"Tôi muốn tự mình cảm ơn anh ta...".

Từ Lâm dừng tay, mắt đâm chiêu một hồi. Xong hắn cố gượng cười nhếch mép.

\- "Ngày mai tôi sẽ hẹn hắn đến dinh thự để em gặp." - Nói rồi hắn không giúp cô chườm nóng nữa, mà quay sang, nhìn ra ngoài xe. Nhật An không chắc lắm, nhưng hắn có vẻ gì rất buồn, vẻ ngoài toát nên sự cô độc. Thấy vậy, cô cũng không dám nói gì thêm, cứ hễ cô mở miệng ra thì cứ y như rằng cả hai sẽ có chuyện để cãi nhau.

Đến nơi, hắn vẫn nhẹ nhàng bế cô lên tận phòng. Hôm trước cô mới được biết, hắn dùng phòng chính mình để cho cô dưỡng thương, vì phòng hắn rộng hơn, tiện đặt thêm các thiết bị hỗ trợ, còn hắn thì sang phòng khác ngủ cả tháng. Nhật An lòng hơi bồn chồn, người cô cần cảm ơn là hắn, nhưng còn chưa nói được câu nào lọt tai.

Từ Lâm đặt cô xuống giường, cẩn thận kéo chăn đắp cho cô.

\- "Em nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ mời anh ta đến cho em gặp!" - Hắn mỉm cười nhẹ với cô. Thật không giống với hắn tí nào.

\- "Từ Lâm, cảm ơn anh!"

Hắn chợt sựng lại, nhưng vẫn không buồn quay qua nhìn cô.

\- "Em đừng lo, mai cậu ấy sẽ đến." - rồi hắn lạnh lùng quay lưng đi.

\- "Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi mấy ngày qua..." - Nhật An cũng không dám nhìn hắn, giọng cô hơi run. Từ Lâm hơi sững lại, nhưng rồi hắn cũng tiếp tục đi ra khỏi phòng.

Từ Lâm đóng cửa lại, khóe miệng nhếch lên. Sẽ không ai được cướp Nhật An từ tay hắn, đặc biệt là tên Thế Minh kia.