Độc Quyền Kiêu Sủng

Chương 18:Tẩu thoát




Thế Minh vừa về đến sân nhà, chưa kịp gạt chống xe xuống, điện thoại lại nhận được tin nhắn của Từ Lâm. Hắn liền chuyển hướng chạy ngay đến dinh thự.

Thế Minh rất nhanh đã đến nơi. Vẻ mặt nghiêm nghị vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Vị quản gia quen thuộc đón hắn ngay hiên nhà rồi rất nhanh đưa hắn lên phòng trên lầu.

Cửa phòng mở ra, toàn cảnh Nhật An nhợt nhạt nằm trên giường đập ngay vào mắt Thế Minh, tinh thần hắn liền trở nên bấn loạn. Thế Minh nhào đến đấm Từ Lâm một phát vào mặt. Từ Lâm dư sức phản kháng nhưng hắn không làm vậy mà lại đứng yên hứng chịu cú đấm của Thế Minh.

Bụppp

Mặt Từ Lâm lật ngay sang một bên, môi ngay lập tức rỉ máu.

\- "Chết tiệt!" - Thế Minh cố kiềm cơn giận lại. Mặt hắn sôi máu đỏ bừng, tay cũng nén thành đấm.

\- "Cô ấy bị sinh hoang tưởng, suýt cắt cổ tự vẫn." - Từ Lâm trầm tĩnh nói, tay đưa lên lau vết máu trên môi.

\- "Em ấy mà có mệnh hệ gì, tôi thề, anh đừng hòng sống yên ổn!" - Thế Minh nhìn Từ Lâm bằng đôi mắt đầy mùi thuốc súng.

\- "Thế Minh, anh nhìn xem đây là gì?" - Từ Lâm cẩn thận nghiêng đầu Nhật An một bên, vén tóc ở sau gáy của cô ra, để lộ ra một ô da thịt có những vết chằng chịt như bi mạch máy tính.

Thế Minh khẽ chau mày. Hắn đến gần, nhĩn kỹ hơn vết hằn đó, là một con chip định vị.

\- "Tôi đã cho người xét nghiệm ADN của Nhật An, hoàn toàn trùng khớp với ADN của hai vị ấy. Chỉ là..."

Thế Minh hơi thở trầm tĩnh, lắng nghe không xót chữ nào.

\- "Cha tôi hình như đã nhanh tay hơn một bước!"

\- "Ý anh là..?"

\- "Anh biết về công trình nghiên cứu cuối cùng của cha mẹ mình chứ?"

Nghe tới đây, tim Thế Minh bỗng dừng lại một nhịp. Máu nóng dồn hết lên đầu hắn, tay cuộn lại thành đấm chặt.

\- "Họ...không phải cha mẹ tôi!" - Thế Minh hằm hằm sát khí. Rồi hắn lại nhìn cô gái đang nằm trên giường. Gương mặt tái nhợt, thân thể mỏng manh yếu ớt. Tuy vậy nét mặt trong cơn mê man vẫn rất thanh thản.

\- "Thế Minh, chúng ta cần phải hợp tác để giải quyết chuyện này!" - Từ Lâm thẳng thắn đề nghị. Dù gì đây là chuyện liên quan đến người cha bất đắc dĩ của hắn, và hắn câm hận ông ta.

Từ Lâm trước đó đã suy nghĩ rất kỹ. Dạo gần đây, nhiều tin tức cho thấy bên tập đoàn M đang từng bước nghiên cứu một dự án tuy rủi ro, trái phép nhưng lợi ích nó mang lại thậm chí có thể làm thay đổi cục diện của nhân loại- công trình nhân bản gen con người. Chuyện này thật quá nguy hiểm, đồng thời cũng quá sức tưởng tượng của bản thân hắn.

\- "Từ Lâm, anh đừng mong Quân Tự Vệ Đỏ sẽ đồng ý theo phe anh!" - Thế Minh lắc đầu từ chối, hắn thật sự không muốn dính vào việc chính trị. Quân Tự Vệ Đỏ thành lập nhằm cân bằng hòa bình của các phe, bảo vệ an toàn cho người dân và giờ đang là lúc chính trường dầu sôi lửa bỏng nhất.

Nhưng mà, con chip sau gáy của Nhật An, thật đáng quan ngại. Chắc chắn quảng thời gian cô mất tích là gã Trịnh Văn đó đã ra tay. Nếu đúng như vậy, thì chính sự thật sự sắp chuyển dời rồi. Chần chừ một lát, Thế Minh lên tiếng.

\- "Từ Lâm, tôi chỉ muốn Nhật An được an toàn!"

Thế Minh đưa tay phải ra bắt tay Từ Lâm.

\- "Chỉ cần ngăn chặn được âm mưu này, Quân Tự Vệ Đỏ sẽ nhường anh một nước, xem như hoàn thành giao ước giữa hai ta!"

\- "Được!"

Nói rồi, hai người qua thư phòng bên cạnh để tiếp tục bàn bạc.

Căn phòng chốc trở nên yên ắng, chỉ còn mình Nhật An nằm giữa chiếc giường lớn. Nét mặt cô trong veo, không chút vấy bẩn bởi những âm mưu của thế giới này.

Trăng đã lên cao tỏa ra từng vệt sáng lờ mờ qua ô cửa. Một bóng đen bất chợt xuất hiện ngoài cửa sổ. Động tác của cái bóng thanh thoát nhẹ nhàng, nhanh như cắt thành công mở khóa cửa sổ từ bên ngoài. Bóng đen lẻn vào, một cái bóng khác cao to hơn theo sau. Cả hai đều rất chuyên nghiệp, di chuyển trong đêm mà không gây ra bất kỳ tiếng động gì.

Cái bóng đó đến bên giường Nhật An, nhanh tay chụp một chiếc khăn tẩm thuốc mê lên mũi cô để chắc rằng cô không phá hoại nhiệm vụ lần này. Cái bóng nhỏ ra hiệu, cái bóng lớn liền bế cô lên. Rồi Nhật An được hai người đó đưa ra ngoài, tẩu thoát thành công.

Rất nhanh, sau khi cả ba biến mất không một dấu tích trong bóng đêm, một cô hầu đi vào phòng để chăm coi Nhật An.

Tiếng hét thất thanh vọng ra lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của Từ Lâm. Hắn bỏ lại Thế Minh trong thư phòng, đi về phía phòng Nhật An.

Thế Minh nhìn Từ Lâm rời đi ánh mắt tỏ vẻ đầy hài lòng. Hắn để lại một mảnh giấy trên bàn, xong nhanh chóng rời khỏi căn nhà.

"Từ Lâm, với tư tách là người nhà, tôi sẽ chăm sóc em gái mình cẩn thận!"