Độc Quyền Kiêu Sủng

Chương 5:Điên Cuồng (H++)






![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1267393/markdown/13695627/1607662597089.jpg-original600webp?sign=c0bcb239b43968511a862209031913e2&t=5fff8980)

Đầu óc Nhật An lúc này trống rỗng, tay chân mềm nhũn ra. Tấm lưng trần mịn màng lộ ra sau lớp áo. Tay Từ Lâm bắt đầu luồn sâu vào trong qua đường dây kéo mở toang sau lưng cô.

\- "Tên biến thái!" - Cô cố phản bác lại từng sự đụng chạm của Từ Lâm.Tay hắn đi một lượt qua lưng, rồi dừng lại nơi gáy tóc. Hắn miết nhẹ ở vùng cổ.

\- "Ah" - Nhật An bỗng thấy đau, cồm cộm ở sau cổ, ngay vị trí hắn miết tay vào.

\- "Con chip lần này tinh vi thật! Nói đi, ông ta cài cô vào đây vì mục đích gì?" - Từ Lâm kéo cô nằm ngửa mặt lên đối diện với hắn, bàn tay vẫn ghì chặt hai cánh tay Nhật An.

\- "Tôi không hiểu anh đang nói gì cả!" - Lúc này, nước mắt cô bắt đầu trào ra vì sợ.

\- "Cứng đầu thật!" - Từ Lâm đưa tay xuống vùng thân dưới của cô. Bên dưới tầng váy voan mỏng, tay hắn nhanh chóng luồn qua lớp quần lót. Hắn thô bạo tách phần da thịt trắng hồng ra, đẩy ngón giữa sâu vào trong huyệt đạo ẩm ướt, phá tan phần trinh nguyên nơi đây.

\- "Ahh đừng mà~" - Nhật An bị hắn làm cho kinh động, người cô căng lên vì khoái cảm. Động tác hắn dứt khoát, đầy thô bạo. Nước mắt cô chảy ra ướt đẫm hai má. Tay chân không còn chút sức lực nào để chống cự.

\- "Thích sao?" - hắn nhếch mép cười khinh bỉ. Từ Lâm đẩy thêm một ngón tay nữa vào nơi tư mật kia. Thân dưới cô co thắt dữ dội, chất nước nhầy ẩm nóng chảy ra.

\- "Ah...không có....đừng mà....a..."- mỗi nhịp đều khiến cô rên rỉ thành tiếng. Nhật An tê dại đi dưới đôi tay của Từ Lâm.

\- "Nói, khai ra! Rồi ta sẽ tha cho em!" - Nhìn thiếu nữ yếu ớt dưới thân, Trịnh Từ Lâm có một chút mềm lòng, nhưng con chip kia lại thuộc về một người mà hắn cực kỳ chán ghét - Trịnh Văn - cha của hắn.

Nhật An lúc này chỉ biết lắc đầu, cổ họng khản đặc khiến cô không cất nổi một tiếng nào nữa. Từ Lâm mặt vẫn lạnh băng, anh không tin, tất cả những người có liên quan đến ông ta đều vô cùng thâm hiểm.

Từ Lâm buộc tay cô lại bằng một sợi dây thừng. Hắn mở khóa quần. Vật đàn ông của hắn thô bạo cứng cáp như một con thú. Hắn tách hai chân cô rộng ra, kéo lệch người cô lại gần. Vùng dưới ẩm ướt của cô bị ép mở toang ra đầy nhục dục và khêu gợi. Nhật An nước mắt đầm đìa, cô cắn chặt môi đến bật cả máu. Đây là lần đâu của cô. Sao có thể dành cho tên ác ma này được. Hắn thô bạo kéo rách phần áo voan bên trên, làm lộ ra đồi xuân đẩy đà sau lớp áo lót ren. Hắn đưa tay lên ngực cô, bắt đầu xoa bóp. Phần bầu ngực \*\*\*\*\* \*\*\*\*, hai đỉnh ngực nhỏ hồng hào lộ rõ sau lớp áo lót mỏng tanh.

Từ Lâm vuốt ve đường cong cơ thể của cô, mọi ngọc ngách trên người cô sinh ra là để làm đàn ông mê mệt. Từ Lâm, nhìn cơ thể nhạy cảm của Nhật An đang co lên từng hồi, cười khinh bỉ.

Nhật An đau quá rên lên, tiếng rên ngắc quãng từng nhịp đầy sót xa, nhưng hắn không hề muốn dừng lại. Cô nhắm nghiền mắt, nước mắt liên tục chảy ra, nhòe đi cả tầm nhìn của cô. Mọi sự chống cự của cô ở dưới thân người cường tráng của gã đều trở nên vô dụng. Hắn đâm mạnh vật rắn thép của mình vào âm huyệt, vật cường tráng đó như xé nát thân dưới của cô.

\- "Aaaaa~" - Nhật An hét lên.

Vật thép của hắn quá to so với cùng hạ thân của Nhật An khiến cho mỗi lần đưa đẩy đều vô cùng đau nhức, cô rên rỉ, tiếng kêu của cô càng làm Từ Lâm cảm thấy chán ghét. Vóc dáng đáng thương căng lên vì đau đớn. Từ Lâm theo nhịp thúc vào, con thoi thép đẩy mạnh, đâm sâu thêm vào vùng bụng dưới, từng đợt, từng đợt. Cả cơ thể Nhật An run lên, mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán và cơ thể. Hắn ta điêu luyện di chuyển vật thép kia, lần lượt phá nát nơi tư mật của cô. Máu xử nữ rỉ ra ngoài qua mỗi nhịp đẩy đưa.

Cơ thể yếu ớt kia không biết có thể chịu đựng cho hắn tung hoành thêm bao lâu nữa được. Nhật An tức tưởi, cắn chặt đôi môi mọng lại, hơi thở yếu ớt, nấc lên từng tiếng. Rồi Nhật An cả người không giữ vững được nữa, ngã vào lòng hắn.

Động tác Từ Lâm mỗi lúc một nhanh hơn, khi đến đỉnh điểm, hắn thúc mạnh, cho hết tinh túy từ người hắn vào sâu trong âm huyệt của cô. Từ Lâm rút vật rắn của hắn ra khỏi người Nhất An, một dòng chất lỏng trắng ngà chảy ra theo miệng của âm huyệt, hòa với nó là màu đỏ tươi. Cơn giận của Từ Lâm, trút hết lên người cô gái bé nhỏ. Hắn rời đi, bỏ lại cô nằm trên đống hoang tàn.

Từ Lâm sai gia nhân đưa cô về phòng. Nhật An như chết đi sống lại. Thân dưới bất lực cảm giác đầy nhục nhã, dơ bẩn. Tay chân cô những chỗ bị Từ Lâm đụng vào đều bầm tím. Ngực, bụng và thân dưới đau nhức, mang đầy vết cắn, dấu hôn và cả những vết bầm dập. Phần da thịt nơi âm huyệt giờ cũng sưng tấy, đỏ ao. Cô không buồn nhúc nhích, mặc cho người hầu lau người, thay trang phục cho mình. Cô vẫn còn nghe thấy mùi tanh tức tưởi của máu và chất dịch nhầy. Sau đó, người hầu đưa cho cô uống một viên thuốc, cô biết đó là thuốc tránh thai. Tên đàn ông bỉ ổi. Hắn - Từ Lâm, và cái gã cô mơ thấy chả khác gì nhau, thật đáng ghê tởm.