Trời âm u, mây đen kéo đến ngút trời. Mùa mưa cuối cùng cũng tới. Cái nắng oi bức nhanh chóng được làn nước xua tan đi.
Trịnh Văn đang học trong lớp bỗng thấy bóng dáng Linh Nga chạy vút ra ngoài vườn trường. Cậu liền tìm cách xin ra ngoài để xem cô muốn làm gì, còn tiện thể đem theo cây dù để đưa cho cô.
Mưa nặng hạt như thác đổ khiến khung cảnh trở nên thật mù mịt. Trịnh Văn rảo bước đến gần khu vườn thì thấy Linh Nga đang loay hoay kéo một chiếc bạt to. Cậu liền nhanh chóng bỏ dù chạy qua đó kéo giúp.
Cả hai hì hục một hồi cũng kéo xong chiếc bạt để che cho đám mầm non mới nhú bên dưới khu vườn. Xong đuôi, hai đứa quyết trịnh ở lại đó trú mưa, vì dù gì cũng sắp kết thúc giờ học.
"Là cậu trồng hả?"
"Không, bác làm vườn hôm nay không đi làm, tớ muốn giúp bác ấy trông coi đám cây này."
"Này, cậu ướt hết rồi kìa, mau ngồi gần vào!"-Trịnh Văn còn đang mơ màng thì Linh Nga kéo cậu lại gần. Thì ra cậu lo nghĩ ngợi mà quên điều chỉnh cây dù bên trêи. Áo cũng bị mưa tạt cho ướt hết một nữa.
Trịnh Văn khá bất ngờ, một tiểu thư quyền quý như Linh Nga lại rất biết quan tâm người khác. Cậu cứ chăm chú ngắm nhìn cô, cô gái này thật ấm áp và rực rỡ biết bao.
Linh Nga chặc lưỡi, lắc đầu. Trịnh Văn bị hành động tự nhiên của cô gái nhỏ này làm cho bật cười.
"Này, cậu chặc lưỡi như thế chẳng khác nào là bà của tớ cả! Hahaa"
"Này cậu quá đáng!"
"Haha..."
Mưa vẫn như trút nước. Cả hai núp dưới cây dù Trịnh Văn đem theo, thưởng thức mùi vị mát mẻ của mưa đầu mùa.
"Này, cậu nghĩ sao về hôn sự của chúng ta..."
Vừa nghe Trịnh Văn hỏi, Linh Nga có hơi bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng thở dài.
"Cái đó...tớ...thật sự tớ muốn tự mình quyết định hơn."-Linh Nga khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt mang theo chút buồn bã.
"Không sao, tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt!"
Câu nói này của Trịnh Văn làm Linh Nga bật cười. Liệu rằng cậu có thật sự bảo vệ được cô?
Linh Nga kể từ hôm đó cũng chủ động bắt chuyện với cậu nhiều hơn. Nào là hỏi bài Trịnh Văn, nào là rủ cậu cùng ăn trưa. Trịnh Văn càng đắm chìm hơn vào cái hố này. Ngày qua ngày, Trịnh Văn cảm thấy Linh Nga không quá khó gần, cô thật sự cũng có những giây phút rất đáng yêu.
Trịnh Văn không biết từ lúc nào, đã thật sự có cảm tình với Linh Nga mất rồi. Nụ cười ngọt ngào, ánh mắt biết nói hút hồn, biểu cảm sinh động ấy. Xem ra việc hứa hôn này có lẽ không phải ý tưởng tồi.
..........................
Hôm đó là sinh nhật Linh Nga. Trịnh Văn muốn tạo cho cô một bất ngờ. Cậu dùng cả ngày để tự tay làm một chiếc bánh gato nhỏ. Trịnh Văn cẩn thận bắt kem thật tỉ mỉ: "Sinh nhật vui vẻ Linh Nga <3"
Thành quả cuối cùng tuy không hoàn hảo nhưng là cả tấm lòng của cậu. Trịnh Văn hào hứng đem bánh đến trường.
Hôm nay là ngày nghỉ nhưng Linh Nga có nói sẽ vẫn tập song đao để chuẩn bị dự thi. Trịnh Văn nôn nóng ra mặt, miệng không khỏi nhoẻn miệng cười suốt cả quãng đường đi.
Trịnh Văn cẩn thận núp sau bức tường. Ngó vào thấy Linh Nga vẫn chăm chỉ luyện tập cùng người hướng dẫn. Cậu định là khi cô tập xong sẽ vào chúc mừng cô. Trịnh Văn tranh thủ mở chiếc bánh ra sẵn, cầm thật chặt trêи tay. Cậu muốn mọi thứ đều phải thật hoàn hảo.
Vừa lúc Trịnh Văn đang loay hoay thì có tiếng ai đó ngã xuống sàn. Trịnh Văn lén nhìn vào thì phát hiện Linh Nga đã bị ngã ra đất. Cô rất lâu không đứng lên nổi, liền ra hiệu với người kia. Người hướng dẫn mặt đồ bảo hộ ngồi xuống cạnh cô. Linh Nga chợt kê sát mặt hôn người đó một cái.
Trịnh Văn lúc này đứng bên ngoài, cậu tận mắt chứng kiến cảnh đó. Viên cảnh tươi đẹp trong tâm thức nhanh chóng sụp đổ.
Là cậu, đã nhìn thấy vị hôn thê của mình hôn kẻ khác. Một màn trước mắt khiến Trịnh Văn đơ người ra. Cậu không biết phải phản ứng thế nào. Buồn bã? Giận dữ? Lòng cậu bỗng chốc trở nên thật rối rắm.
Chợt trong vô thức, cậu đẩy chiếc cửa sắt làm âm thanh ken két vang vọng khắp căn phòng.
Hai người bên trong chợt giật mình, phát hiện ra Trịnh Văn đang ở đằng xa. Trịnh Văn nhìn thấy biểu cảm trêи mặt cô, có chút hồi hợp, lo lắng.
Linh Nga không thích Trịnh Văn như cậu nghĩ. Thì ra người cô ấy thích chính là người hướng dẫn môn song đao.
Trịnh Văn nhìn người đó. Anh ta là một người đàn ông trưởng thành, vóc dáng và phong thái đều rất đỉnh đạc.
"Trịnh Văn, cậu tới đây làm gì?"
Trịnh Văn không giấu được sự hụt hẫng trong lòng, cậu lắc đầu, quay lưng rời đi. Cậu nhóc 15 tuổi thì so đo thế nào với một người lớn chứ. Trịnh Văn cười khổ. Chiếc bánh kem cũng bị cậu vứt trêи nắp thùng rác.
Sân trường lạnh lẽo hiu hắc, tiếng gió luồn qua kẻ lá xào xạc đến nao lòng. Mưa lại lất phất rơi, mùi bùn đất nhanh chóng tỏa ra khắp không khí. Vì khuôn viên trường vô cùng rộng lớn, vừa đi được nửa đoạn đường Trịnh Văn đã ướt sủng nước mưa. Thì ra đây là thất tình. Cả thời tiết cũng trở nên thật xấu tính.
Trịnh Văn đâm đầu tiến về cổng trường, mặc kệ mưa rơi, mặc kệ bùn đất, mặc kệ tiếng lòng đang gào thét.
"Này, Trịnh Vănnn!"
Tiếng Linh Nga hòa vào làn mưa, Trịnh Văn quay đầu lại nhìn, cũng là lúc cô vừa đuổi kịp cậu.
Cả người Lịnh Nga cũng đã ướt hết.
"Cậu..." - Linh Nga thở hổn hển nhìn Trịnh Văn.
"Xin lỗi, tớ không cố ý nhìn lén đâu..."
Trịnh Văn quay người định bỏ đi thì Linh Nga giữ tay cậu lại. Dưới cái lạnh của nước mưa, hơi ấm từ bàn tay Linh Nga thật dễ chịu.
"Anh ấy là mối tình đầu của tớ..."
A, Trịnh Văn cảm thấy lòng có chút chua xót.-"Cậu là vị hôn thê của tớ."
"Tớ biết, tớ không có quyền lựa chọn, chỉ là tớ muốn được một lần...."
"Không sao, tớ sẽ giữ bí mật giúp cậu."
Trịnh Văn bất ngờ quay lại, đối diện với Linh Nga. Cậu cố nở một nụ cười để trấn an cô. Vị hôn thê của cậu. Cậu đã hứa sẽ bảo vệ cô thật tốt, và cậu sẽ làm được. Trịnh Văn kéo Linh Nga vào lòng, thật ấm áp.
Mưa cứ thế làm nhòe đi ranh giới của mọi thứ. Con đường, những công trình đằng xa chốc như lẫn vào màu xám xịt của không gian. Phải trái đúng sai, người ta không còn phân biệt được nữa.