Độc Quyền Kiêu Sủng

Chương 7:Linh




Từ Lâm đang trong phòng làm việc, một chồng lớn mail văn kiện cần được hắn phê duyệt. Dáng lưng người đàn ông trưởng thành, phong độ, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn màn hình máy tính. Đôi mắt đen dài, sâu thẳm, hút hồn kia có thể dể dàng làm gục ngã trái tim bất cứ cô gái nào. Tay hắn lướt nhanh trên bàn phím. Điều hành một tập đoàn thật sự không dễ dàng. Từ Lâm đưa tay lên dụi mắt, mày chau lại vì mệt mỏi.

Hắn không có hứng thứ với bất cứ cô gái nào trừ một người- Từ Linh. Vì cái gia đình này, hắn phải diễn như thể hai người là anh em ruột. Phải, hắn không cùng huyết thống với người em gái bất đắc dĩ của mình. Cả đời hắn luôn phải đóng vai một người anh trai tốt trước mặt cô gái hắn yêu thương.

Từ Linh nhỏ hơn hắn 2 tuổi, là một cô gái thông minh, hoạt bát. Từ khi Từ Lâm được nhận nuôi, cô luôn quấn quít đi theo anh trai, và hắn sẽ luôn chiều chuộng cô em gái của mình. Từ Linh như mặt trời, luôn vui vẻ và đem lại sự ấm áp cho cả gia đình. Cô là con gái của tên đàn ông mà hắn căm ghét nhất trên thế gian này, Trịnh Văn - ông ta đã làm mẹ hắn buồn không biết bao nhiêu lần. Nhưng vì Từ Linh, hắn tình nguyện vờ làm một đứa con trai ngoan của lão.

Từ Lâm thả lỏng người trên chiếc ghế dựa bọc da sang trọng. Hắn là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn K, gánh nặng gồng gánh tập đoàn đè lên đôi vai trẻ của hắn. Thật ra bản thân Từ Lâm đã vô cùng kiệt xuất, hiếm ai sánh bằng, nhưng dù có xuất sắc đến đâu, hắn vẫn là con người, không thể làm việc không ngừng nghỉ như máy móc được.

Từ Lâm nhìn gương mặt người con gái đang nằm trên giường mình. Cô gái trẻ có nét gì đấy, rất giống người con gái hắn yêu, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp kiêu sa, kiều diễm hơn Từ Linh của hắn rất nhiều. Hóa ra hắn rất ghét cái nét đẹp này hoa mỹ này. Từ Lâm thích sự dịu dàng, trong trẻo của Từ Linh hơn. Đáng tiếc, ông trời trêu ngươi hắn, tai nạn năm đó đã cướp mất của Từ Lâm cơ hội nắm tay người con gái của hắn, vĩnh viễn.

Không biết gã Trịnh Văn đó có ý gì, lại gài vào nhà cô gái này. Con chip trên cổ chính là bằng chứng, chỉ có những người làm việc dưới trướng Trịnh Văn mới chịu gài con chip đó vào người.  Từ Lâm đau đầu, gã đó định làm mẹ hắn đau khổ đến bao giờ. Đối với hắn, ngoài Từ Linh và mẹ nuôi ra, mọi người phụ nữ khác đều là cỏ rác. Hắn càng nhìn gương mặt kia, càng thấy chán ghét.

Từ Lâm đi đến bên giường. Người con gái này thật biết cách tạo rắc rối. Đôi chân bị thương của cô phải mời cả bác sĩ phẩu thuật về để chữa trị. May mắn thay chỉ bị nứt xương, nên phải băng bó và khâu vài chục mũi, cần vài tháng cho vết thương lành hẳn mới có thể tập đi lại, nhưng có lẽ sẽ để lại vết sẹo khá to. Mẹ hắn phải đi thăm người bà con xa tận ba tháng nên hắn cũng không tiện thông báo việc này. Nhưng hắn cũng không muốn mẹ lúc về đến nhà, phát hiện cô ta bị thương nặng lại sinh ra đau lòng. Bác sĩ đã nói, nếu chăm sóc cẩn thận, thời gian hồi phục sẽ nhanh hơn. Nên giờ hắn muốn tận tay chăm sóc cô. Từ Lâm cho người dựng phòng ngủ của hắn thành một phòng hỗ trợ hồi sức, các loại máy trợ thở, máy đo nhịp tim được đặt đầy một góc phòng. Từ Lâm cũng còn rất nhiều khuất mắt cần làm rõ với cô gái này.

Con mèo đen của Từ Linh từ hôm qua đến giờ vẫn ngoe nguẩy đuôi, nằm ngủ ngon lành lên bụng Nhật An như thể cô là chủ của nó.

Từ Lâm nhớ lại đêm hôm qua, khi hắn cùng đám người hầu chạy đi khắp nơi tìm cô. Rồi con Hắc Miêu xuất hiện, nó kêu meo meo vài tiếng sau đó dẫn cả đoàn người đi về căn nhà đọc sách cũ của Từ Linh. Lúc đó hắn thấy hơi nhoi nhói trong lòng, tưởng chừng hình bóng thân quen của em gái hắn vẫn còn nơi góc sân nhỏ. Nào đâu con mèo dắt hắn tới chỗ Nhật An. Ai nấy đều hoảng hốt, tất bật tìm cách gỡ chiếc bẫy ra, đồng thời liên hệ bác sĩ đến cứu chữa.

Giữa khung cảnh hỗn loạn, hắn thinh lặng đứng đấy, nhìn dáng người nhỏ bé  co ro dưới trời tuyết. Chân bị chiếc bẫy lớn kẹp chặt đến biến dạng , máu nơi vết thương đã đông lại do trời lạnh, nhưng vũng máu đỏ tươi bê bết dưới nền đất vẫn khiến người ta rùng mình. Khuôn mặt Nhật An trắng bệt, đôi môi khô nứt rướm máu cũng dần nhợt nhạt đi, mắt nhắm nghiền. Người con gái tựa như một thiên thần mắc đọa, thân trắng bạch, tóc đen xỏa dài, người vùi trong lớp tuyết, màu máu đỏ nổi bần bật trên nền tuyết trắng xóa đầy đau thương. Nhìn khung cảnh trước mắt, tâm hắn khẽ dao động. Hắn đến cạnh Nhật An, cô khẽ đưa bàn tay lạnh ngắc như đá, đầu ngón tay tím tái, về phía hắn. Từ Lâm bất chợt nắm lấy bàn tay ấy. Thật chặt.

Lúc đó Từ Linh cũng như vậy. Em gái hắn nằm trên mặt đường, cả người đẫm máu, chiếc xe tải mất lái cán nát người Từ Linh. Từ Lâm chỉ đi ngay sau cô. Chỉ 5 mét, Linh của hắn đã mãi mãi nằm xuống. Từ Lâm nhìn cô gái của mình ra đi ngay trước mắt mà hắn chỉ vô dụng chôn chân một chỗ không làm gì được để cứu cô.