Nàng gọi là Cố Nguyệt Lăng là tam thiên kim của Cố gia, nữ nhi duy nhất của quan ngũ phẩm Cố Vũ Hạo. Một tài nữ tri thư đạt lễ, lại mang danh phận hoàng thất cao quý biết bao nữ tử mơ ước nhưng trước giờ chưa một tì nữ thân cận nào thấy nàng cười.. Rốt cục là tại sao?
Cố Nguyệt Lăng trang điểm thật tỉ mỉ, xiêm y cũng đặc biệt chọn lựa hơn mọi ngày. Hôm nay không hiểu vì sao nàng lại có tâm tư tô mi họa mắt. Được một lúc lâu Cố Nguyệt Lăng đã một thân tử y xinh đẹp ngồi giữa đại sảnh của Tây Các điện. Nàng từ nhỏ đã thông tuệ xuất chúng, trầm lặng điềm tĩnh, vốn nghĩ sẽ sống cuộc đời bình dị của một thiên kim, cho đến một ngày nàng gặp Tống Khuynh Nhan.
Năm nàng mười sáu tuổi bị Đông Bách Sở di phục xuất tuần nhìn trúng hắn liền mang về làm chính phi. Nàng năm đó tâm tư đơn giản, hết thảy mọi thứ nàng đều lãnh đạm, cứ coi như nàng vì phụ thân mà gả đi đi. Đông Bách Sở cũng chưa từng có cái gì quá phận với nàng, đối với ai nàng không biết nhưng đối với nàng hắn chân chính là một quân tử. Hắn luôn nói sẽ đợi nàng động tâm, đợi nàng nguyện ý sinh nhi tử cho hắn. Chính là đã ba năm dài ý niệm đó của hắn chưa từng nguội lạnh trêи người nàng. Đáng tiếc hắn lừa gạt bao nhiêu nữ nhân yêu hắn lại không lay động nổi trái tim của một Cố Nguyệt Lăng.
Cố Nguyệt Lăng đưa mắt trước đại môn nhìn thấy thấp thoáng một bạch y nữ tử bước vào liền cười nhẹ. Thị nữ vừa liếc thấy cũng nhanh chóng lui ra, không cần nói thì họ cũng biết mỗi một lần Tống Khuynh Nhan tiểu thư đến thì đều như vậy. Tống Khuynh Nhan ung dung bước qua bục cửa tiến vào đại sảnh. Mắt phượng khẽ lướt đã bị hút bởi một bóng dáng quen thuộc ngồi đó đợi nàng. Cố Nguyệt Lăng hôm nay đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt yêu nghiệt đến mức làm người ta phát hận. Tiểu bạch thỏ như Tống Khuynh Nhan làm sao chống lại sự quyến rũ này, sự quyến rũ của đại hôi lang. Cố Nguyệt Lăng cười đến hoa dung thất sắc.
– Nhan nhi, còn không lại đây ngồi
– Ân.. Ân
Tống Khuynh Nhan bị gọi hồn phách thu về được ba phần, tiến về phía bàn đặt chiếc bạch ngọc cầm mà Cố Nguyệt Lăng đã chuẩn bị sẵn ngồi xuống. Cố Nguyệt Lăng ngồi ở bàn lớn không mấy hài lòng, rõ ràng là gọi đến chỗ nàng, vì sao lại đi đến tận bên kia. Nhan nhi lại muốn bị phạt! Nghĩ đến đây Cố Nguyệt Lăng liền đứng dậy, rất nhanh chóng bước tới chỗ Tống Khuynh Nhan chặn lại đôi tay sắp gảy đàn của người kia, một tay nâng lấy cằm nàng trêu chọc.
– Lại muốn bị phạt rồi sao.
Tống Khuynh Nhan bị bắt hướng mắt về phía trước, khuôn mặt Cố Nguyệt Lăng phóng đại trước mặt, hoa dung yêu nghiệt in vào đồng tử nàng khiến nàng hô hấp không thông, tâm tư tiểu bạch thỏ lại nhảy loạn. Đôi môi của Cố Nguyệt Lăng phát ra những âm thanh êm ái, khẽ mở rồi lại khép vô cùng dụ hoặc. Tiểu bạch thỏ Tống Khuynh Nhan làm sao chống lại? Đúng vậy, Tống Khuynh Nhan chỉ biết khổ sở, ánh mắt đáng thương cầu cứu người đối diện.
– Sao? Nhan nhi muốn gì
Kẻ nào không biết sẽ tưởng Cố Nguyệt Lăng đang dụng thuật thôi miên, nhìn xem người bị nàng thôi miên đã ngoan ngoãn tới mức nào rồi.
– Muốn hôn ngươi, Lăng…
Tống Khuynh Nhan rất chân thành nói ra hết suy nghĩ hiện tại của nàng, trận đấu đầu tiên của ngày hôm nay tiểu bạch thỏ đại bại, đại hôi lang chiến thắng vẻ vang.
Lần này khác với những lần trước đó, Tống Khuynh Nhan chủ động tấn công, như hết thảy ham muốn nung nấu trong nàng đều bạo phát, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi của Cố Nguyệt Lăng. Mà cảnh tượng này chỉ xảy ra duy nhất trong lần nàng trúng xuân dược mới nhiệt tình đòi hỏi đến vậy.