Độc Sủng Dược Phi

Độc Sủng Dược Phi - Chương 32: So Tài




Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì không ai biết cũng không ai để ý chỉ thấy sáng nay Đông Bách Hàn mặt mày ủ rũ, cả khí chất thường ngày cũng bay biến tâm trạng nặng nề đến nhật nguyệt cũng muốn ảm đạm theo.



– Tâm nhi giận ta rồi, thật sự giận ta rồi đều tại tên chết bầm đó.



– Vương gia, người đang nói gì vậy?



Thất Sát đứng cạnh gãi đầu gãi tai không nghe ra một chút manh mối nào, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao vương phi lại giận vương gia nhà hắn. Chỉ thấy vương phi bình thường bám vương gia như sam hôm nay lại không thèm điếm xỉa, thậm chí còn không nói chuyện với vương gia. Này là vương gia phạm đại tội gì sao?!



Đông Bách Hàn ngao ngán phất tay muốn nằm dài xuống bàn. Nàng cố gắng giải thích suốt một đêm nhưng Tâm nhi vẫn thế im lặng coi như không nghe không thấy. Giường cũng không cho nàng ngủ chung, một đêm thiếu hơi bảo bối nhỏ nàng tâm niệm thật không tốt chút nào. Đáng ghét cứ như thế này nàng không sống nổi mất 〒_〒



(Không sai đâu, đây chính là Ngụy vương tiêu sái băng lãnh của các bạn đó (((: Nó chỉ là con thê nô thôi)



– Vương gia, một canh giờ nữa là tiến hành đại hội võ lâm rồi. Chúng ta còn không mau đến cao đài sao?



Đông Bách Hàn thở dài lệnh Thất Sát cùng Bạch Sát đến đó trước, phần nàng còn bí mật chuẩn bị một số chuyện. Trước đó còn không quên ghé mắt sang phòng chỗ Đoan Mộc Ly Tâm.



– Tâm nhi bảo bối nàng muốn đến đại hội võ lâm chơi không bổn vương mang nàng đi a.



Đoan Mộc Ly Tâm đang hai mắt sáng rỡ nhưng nghĩ lại mình còn đang giận Đông Bách Hàn liền lạnh nhạt buông một câu.



– Không đi.



Ngoài cửa phòng một nữ nhân đặc biệt yêu diễm đến khuynh đảo chúng sinh. Một thân tử y phiêu dật, băng lãnh kiêu ngạo tay đẩy nhẹ cửa lập tức bước vào.



– Nàng nhất định không đi cùng bổn vương?



Đoan Mộc Ly Tâm quay đầu lại vừa vặn chạm được ánh mắt của Đông Bách Hàn. Miệng không khỏi há hốc nhìn người trước mặt. Nữ nhân trước mặt nàng như bích nhân trong bức họa, xinh đẹp không tì vết, ngũ quan tinh xảo, làn da bạch ngọc sáng lên trong bộ tử y, môi mỏng nhếch lên câu hồn đoạt phách. Nàng vội lắc lắc cái đầu nhỏ, tránh để hình ảnh đó in sâu vào đồng tử của nàng. Đông Bách Hàn chậm rãi tiến tới ngọc thủ nâng lấy cằm Đoan Mộc Ly Tâm lên.



– Không để ý bổn vương?



Đoan Mộc Ly Tâm lần này thật sự không được rồi. Nàng không cách nào điều khiển được ánh mắt say mê của mình, tâm tình run lên kịch liệt.



– Chàng… chàng đang mặc cái gì vậy?



– Y phục này không phải rất đẹp sao? Nàng thích không



Chậm rãi nói từng chữ, khẩu khí đã nhu nhuyễn tới mức đem Đoan Mộc Ly Tâm tan chảy ra khiến nàng chỉ biết lắc rồi gật một cách si ngốc. Vô số lần nàng tưởng tượng cảnh Đông Bách Hàn mặc nữ trang nhưng không ngờ tận mắt nhìn lại yêu diễm động lòng người đến vậy làm người ta hô hấp không thông. Nữ nhân tốt đẹp như thế lại để nàng ra ngoài “hại nước hại dân” sao? Không được.





Đoan Mộc Ly Tâm lật đật rút từ bên hông ra một màn lụa mỏng, kiên định che đi dung nhan yêu nghiệt của Đông Bách Hàn. Đợi khi xác định nhìn không rõ khuôn mặt người sau màn lụa nữa mới thở ra một hơi trấn tỉnh.



– Cấm chàng gỡ xuống.



Đông Bách Hàn không kiêng kỵ bật cười thành tiếng. Nàng đúng là cố ý ăn mặc như vậy đi gặp Tâm nhi cũng không nghĩ sẽ thật sự mang gương mặt này ra ngoài, khăn che mặt cũng đã chuẩn bị sẵn có điều Tâm nhi hành động như vậy lại khiến lòng nàng dâng lên một cỗ ngọt ngào.



– Ta lớn lên thông minh xinh đẹp nàng vì cái gì lại che đi của ta?



Cố ý trêu chọc một chút, không ngờ người kia lại trầm mặc không nói nửa lời.



– Nàng sao vậy?




Lúc này Đoan Mộc Ly Tâm mới ngước lên, phượng mi đã vươn một hạt sương trong trẻo.



– Mỗi một ngày chàng đưa tới nhiều tình địch như vậy bảo ta phải làm sao? Ta chạy đông chạy tây cũng đuổi không xuể vậy sau này còn có thể giữ được chàng sao?



Không lường trước được việc Đoan Mộc Ly Tâm sẽ có thái độ như vậy, có lẽ nàng đùa quá mức rồi. Nhìn đến đôi mắt tinh anh kia nhất thời bị một tầng sương bao phủ trong lòng cũng ẩn ẩn đau, vội vàng đưa tay lau cho Đoan Mộc Ly Tâm.



– Hàm hồ, không cho nàng nói bậy.



– Còn không phải sao?



– Dĩ nhiên không phải, sau này kẻ nào còn dám trước mặt nàng nói những lời hồ ngôn loạn ngữ ta liền đem mười tám đời nhà hắn chôn theo.



Đoan Mộc Ly Tâm đáy mắt long lanh bộ dáng ẩn nhẫn khẽ lên tiếng.



– Có thật không



Đông Bách Hàn đem người ngọc ôm vào lòng, dùng chút lực đạo giữ chặt nàng, âm vực trầm ổn kiên định trả lời.



– Thật, cả đời này trái tim ta chỉ thuộc về duy nhất một mình Đoan Mộc Ly Tâm.



Đoan Mộc Ly Tâm tựa hẳn cằm lên vai của Đông Bách Hàn, khóe miệng lại lộ ra nụ cười gian manh. “Hàn quả thực rất mềm lòng, chỉ cần nàng tỏ ra ủy khuất một chút sẽ cuống lên dỗ dành nàng”. Vậy sau này chẳng phải lo đem tới vài cái hoa đào rải rác. Mà lúc này dựa vào lồng ngực mềm mại của Đông Bách Hàn nàng lại cảm thấy an toàn, cứ như nữ nhân trước mặt sẽ vì nàng chống cả thiên hạ, sẽ bảo vệ nàng, sẽ yêu nàng vô điều kiện. Mười một năm tương tư của nàng cũng không uổng phí đi~



Mất một lúc dây dưa Đông Bách Hàn cũng mang được Đoan Mộc Ly Tâm tới cao đài. Hai nàng một người tử y, một người bạch y phiêu dật giữa đám đông nhưng có lẽ vì che mất dung mạo nên không ai để ý. Đoan Mộc Ly Tâm vốn còn đang nghĩ Đông Bách Hàn mặc nữ trang là muốn lấy lòng nàng, ngàn vạn lần sẽ không nghĩ tới nàng ấy lại là đối thủ tương lai của nàng sắp tới. Nghiễm nhiên Đông Bách Hàn cũng sẽ không biết người cùng nàng tranh đoạt Phong Vân lệnh lại là Đoan Mộc Ly Tâm.




Đứng giữa đám đông được một lúc trêи cao đài cũng đã xuất hiện một nam tử y sam thắng tuyết, hắn đeo chiếc mặt nạ bạc chỉ lộ ra nụ cười mê hồn. Đông Bách Hàn bình tĩnh quan sát, Đoan Mộc Ly Tâm cũng im lặng lắng nghe mọi bàn tán xung quanh.



– Hắn là một trong hai vị lâu chủ của ám lâu đó. Xem tướng mạo có lẽ là Bạch Sát lâu chủ.



– Ai nói hắn là quỷ nam, ta thấy không chừng là mỹ nam giang hồ rồi.



– Hắn luôn mang chiếc mặt nạ đó sao ngươi biết được.



– Ngươi không nhìn đến hắn cười đi, lại mê hồn đến vậy.



– Ay gu, ngươi là đoạn tụ sao.



Ngàn vạn lời bàn tán ra vào khiến Đoan Mộc Ly Tâm nhíu mày một chút. Nàng lướt mắt xung quanh vẫn chưa thấy ai khả nghi, không biết tên Ám Lâu tôn chủ cùng tên Lâu chủ còn lại trốn ở xó xỉnh nào. Mà từ khi Bạch Sát đứng trêи cao đài cũng chưa một nhân sĩ nào mò lên so tài.



– Bạch Sát thỉnh chư vị anh hùng cùng lên đây so tài một chút.



Ở dưới xôn xao không ai dám lên trước thì từ phía đám đông đối diện hai nam tử huyết y rực rỡ chậm rãi bước lên cao đài thu hút ánh nhìn của tất cả người ở đó.



– Huynh đệ chúng tôi xin thỉnh giáo.



Đám nhân sĩ võ lâm ở dưới bắt đầu hào hứng. Kia không phải là tả sứ cùng hữu sứ của Bích Nguyệt giáo sao? Thì ra tin đồn Bích Nguyệt giáo muốn đoạt Phong Vân lệnh là sự thật. Bọn họ ngày càng cảm thấy sắp có chuyện hay



– Hai vị tả hữu sứ cùng lên tiếp thật vinh hạnh cho Bạch Sát ta




Long Ngạc cùng Long Mệnh nhìn nhau một cái chính là định mở miệng hỏi xem Thất Sát lâu chủ vì sao không đến, lời chưa kịp hỏi đã bị một bóng người hắc y từ trêи không phi xuống chặn lại.



– Vinh hạnh cho cả ta nữa.



Người vừa lên tiếng không ai ngoài Thất Sát lâu chủ. Đông Bách Hàn ở dưới bộ dáng lãnh tĩnh, mà Đoan Mộc Ly Tâm thì nảy sinh chút nghi hoặc. Người kia có hình dáng rất quen thuộc dường như nàng gặp ở đâu rồi.



“Thất Sát lâu chủ, Thất Sát lâu chủ”



Trong đầu Đoan Mộc Ly Tâm cứ lẩn quẩn vấn đề đó, bất chợt nhìn sang Đông Bách Hàn thấy nàng chuyên chú nhìn cao đài cũng tạm gác qua cùng nàng theo dõi.



Tề Trác Hâm cũng đã đến từ sớm, hắn kín đáo đứng phía đối diện với Đoan Mộc Ly Tâm âm thầm quan sát nàng. Hắn biết rõ nàng là chủ nhân của Bích Nguyệt giáo, là nữ nhân hắn tâm niệm suốt hai năm qua lại hận không thể từ tay Đông Bách Hàn cướp nàng về. Đứng quan sát nàng cũng đã lâu vẫn không thấy Đông Bách Hàn hắn có chút khó hiểu. Nhất thời đoán không ra lý do vắng mặt của Đông Bách Hàn. Nhưng còn nữ nhân tử y bên cạnh nàng là ai? Sao mang vẻ thần bí như vậy? Còn đang miên man suy nghĩ hắn bị tiếng thì thầm của tên cận vệ làm chợt tỉnh.




– Thái tử gia, thuốc nổ chuẩn bị xong cả rồi.



– Tốt lắm, đề cao phòng bị chuẩn bị nghe theo mệnh lệnh của ta.



Trêи cao đài, bốn nam tử vẫn tranh đấu không ngừng chưa có dấu hiệu phân thắng bại. Đông Bách Hàn còn định ra hiệu tạm thời dừng lại, âm ảnh chưa kịp xuất lại thấy thêm một nữ tử thanh y bay tới, trường lụa phấp phới hạ xuống sàn cao đài.



– Tiểu nữ Bích Nguyệt tôn giả xin mạo muội nghênh chiến.



Nữ tử thanh y dung nhan xinh đẹp, trang điểm có chút cầu kì, khẩu khí lại đanh thép làm bọn người dưới đài hơi dựng tóc gáy, nữ nhân xinh đẹp thế kia cư nhiên là lại Bích Nguyệt tôn giả giết người không thấy máu. Còn chưa kịp tiếp thụ nổi đã nghe Song Sát lâu chủ hô lớn.



– Mời.



———————————————————



Tiểu kịch trường



Đoan Mộc Ly Tâm xoa xoa hai má phúng phính của Đông Bách Hạ.



Đoan Mộc Ly Tâm: Haizzz



Đông Bách Hạ: Mẫu thân sao lại thở dài



Đoan Mộc Ly Tâm: Có biết ta sinh con rất cực khổ không hả?



Đông Bách Hạ: Nữ nhi đương nhiên biết.



Đoan Mộc Ly Tâm: Vậy thế méo nào con cái gì cũng giống phụ thân con, tính cách, dung mạo ngay cả giọng điệu cũng giống chứ 〒_〒 Ta là đẻ mướn sao?



Đông Bách Hạ: Mẫu thân à. Chẳng lẽ mẫu thân muốn con giống ông hàng xóm sao? *nhíu*



Đoan Mộc Ly Tâm: *Σ( ° △ °)* Hả? Ờ ờ.. Ờ thì tất nhiên không.



Đông Bách Hàn sâu kín liếc nhẹ (((: