Độc Tình: Cám Dỗ Chí Mạng

Chương 14: 14: Bất Ngờ Có Thai




Ông bà Thời sắc mặt phức tạp nhìn con gái. Dù sao đối với bọn họ, cô trở về là tốt rồi.

Ôn Hạo thay một bộ vest được cắt may chỉnh tề, càng tôn lên vóc dáng cao ráo. Anh tháo mắt kính ra, đôi mắt hơi xếch, làn môi mỏng mím lại nghiêm nghị. Nghĩ đến Thời Ninh còn chưa tỉnh lại, khóe môi lại khẽ nhếch lên cười.

"Đi."

Ôn Hạo lên chiếc siêu xe Bentley màu đen đắt tiền, phía sau anh còn có thêm năm người mặc đồ đen hộ tống.

Ở trên xe. anh mở điện thoại lên. trong đó có một số tấm hình chụp anh và Thời Ninh, cô mặc váy trắng khoác tay anh tươi cười rạng rỡ, còn anh nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm.

"Em trở về thật tốt quá..."

Anh lẩm bẩm tên cô. Thời Ninh...Thời tiểu thư...

"Tổng giám đốc, Thời tiểu thư trở về rồi, chúng ta vẫn tiến hành kế hoạch như cũ chứ ạ?"

Trợ lý Nam Lỗi hỏi anh.

"Tất nhiên rồi."

Ôn Hạo lướt vài cái trên điện thoại, sau đó tắt nó đi đút vào trong túi áo. Bầu trời vốn đang trong xanh đẹp đẽ giờ lại chợt âm u như sắp mưa.

Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn sang trọng bậc nhất, Ôn Hạo đeo kính râm rồi bước xuống, mỗi bước đi đều có người đi theo sau bảo vệ, khí thế giống như là Tổng tài trong truyền thuyết.

Anh bước vào thang máy, sau đó quẹt thẻ vào căn phòng tổng thống, bên ngoài là vệ sĩ đứng canh.

Trong phòng còn có hai người đàn ông nữa đang ngồi trên ghế, gương mặt bọn họ đều lạnh lùng. Ôn Hạo tháo kính ra, nụ cười nở trên môi

"Bonjour."

(Xin chào bằng tiếng Pháp)

"You're late."

(Anh đến muộn đấy)

"Sorry. Little problem."

(Xin lỗi, có chút chuyện nhỏ)

Ôn Hạo ngồi xuống bàn

"Chúng ta bắt đầu được chứ?"

Hai người đàn ông kia gật đầu.

*

*

*

Ở trên giường bệnh, gương mặt của Thời Ninh trắng bệch đến đáng sợ, bình thường làn da cô vốn đã trắng, nay lại càng không có chút sinh khí nào.

Cô thấy mình đang ở trong khuôn viên trường đại học,trong phòng tập nhạc, những ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh trên phím đàn, Ôn Hạo nhìn cô mỉm cười trìu mến, sau đó hai người bọn họ cùng nhau ngồi chơi đàn.

Bỗng nhiên khung cảnh xoay chuyển, vào ngày diễn ra cuộc thi piano cấp thành phố, váy của cô đã bị ai đó cắt nát, cũng chính là anh giúp cô sửa lại, nhờ thế mà cô đã giành giải Nhất cuộc thi.

Sau khi ra khỏi hội trường cô đang định đi tìm anh thì bất ngờ bị một bàn tay bịt chặt miệng, tất cả bỗng tối sầm. Tỉnh lại, cô đã ở ngôi biệt thự đó.

"Không...không..."

Thời Ninh mê sảng, mi tâm nhíu chặt lại. các chỉ số trên máy bỗng dưng hỗn loạn kêu tít tít, ông bà Thời hoảng hốt gọi bác sĩ. Trong đầu cô lúc này là cảnh tượng mình đang cố gắng chạy thoát, còn Nam Huyền Dạ thì cứ đuổi theo cô ở phía sau.

"Bảo bối...bảo bối..."

Nam Huyền Dạ gọi cô.

"Đừng...thả tôi ra..."

Bà Thời lo lắng

"Rốt cuộc là con bé mơ thấy cái gì vậy chứ?"

Thời Ninh vừa phẫu thuật xong, không thể nào kích động được, thế nên bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho cô. Trước lúc rời đi còn nói với ông bà Thời

"Tôi rất lấy làm tiếc khi phải nói rằng cô ấy đã mang thai nhưng không thể nào giữ được đứa bé. Xin ông bà đừng quá đau lòng."

Ông bà Thời king ngạc không nói lên lời, Thời Ninh có thai sao? Rốt cuộc là với ai?

Ông Thời thở mạnh ra một cái, đấm vào tường

"Chết tiệt!"

"Ông à...bây giờ chúng ta phải làm như thế nào đây?"

"Còn làm như thế nào nữa?!"

Bà Thời thấy ông tức giận, cũng không nói năng gì nữa.

Bên ngoài ở biệt thự Nam gia, không khí chìm vào tối tăm lạnh lẽo. Tất cả người hầu đều không dám ho he gì cả, bọn họ giữ được cái mạng đã là may mắn lắm rồi.

Nam Huyền Dạ ngồi trong phòng thư viện, nơi cuối cùng mà cô xuất hiện, cũng như xảy ra tai nạn, tất nhiên là người hầu đã dọn dẹp sạch sẽ. Trong cái gạt tàn trước mặt anh chứa đầy mẩu thuốc lá, anh không đếm mình đã hút bao nhiêu điếu nữa.

"Cốc Cốc."

"Vào đi."

Thanh âm lạnh bạc trả lời.

"Bẩm lão đại, vẫn chưa tìm thấy Thời tiểu thư ạ."

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay của anh ngừng lại giữa không trung. Rồi bỗng nhiên ngửa mặt lên cười lớn, tiếng cười vang vọng trong căn phòng rộng lớn nghe giống như ác quỷ.

"Thành phố này lớn đến thế hay sao? Cho dù lục tung cả thế giới, cũng phải tìm ra cô ấy!"

Anh ra lệnh

"Phát thông báo đi. Năm trăm vạn."

"Vâng ạ."

Thuộc hạ của hắn ngay lập tức phát đi thông báo tìm người, lượt truy cập vào bài đăng của cô tăng lên chóng mặt. Không ai biết thân thế của người đứng sau bài báo này, chỉ cần có thể tìm thấy hay nhìn thấy Thời Ninh ở đâu, sẽ được năm trăm vạn.

Số tiền này có khi làm cả đời bọn họ cũng chẳng có, đám đông cũng chẳng quan tâm người muốn tìm cô gái này là ai, bọn họ chỉ cần tiền mà thôi.

Đúng lúc trước khi thông báo này được phát ra thì trên bầu trời, máy bay chở Thời Ninh đã cất cánh đến một vùng đất mới.