Thời Ninh như phát điên ném tất cả những thứ trong tầm mắt mình vào anh, gối, đèn bàn, cốc uống nước... Nam Huyền Dạ không phản kháng, chiếc đèn bàn cô ném ra trúng vào trán anh, máu tức thì chảy dọc trên gương mặt đẹp đẽ ấy. Thời Ninh nhìn thấy anh chảy máu thì bỗng chốc dừng lại, lồng ngực cô phập phồng vì tức giận xen lẫn uất ức.
"Bảo bối, nếu đánh anh có thể khiến em hết giận thì em muốn đánh anh bao nhiêu cũng được."
Nam Huyền Dạ không bận tâm đến vết thương mà nói với cô, máu trên trán đã nhỏ xuống chiếc chăn trắng muốt thật nhức mắt.
Cô ước một điều rằng cô có thể giết chết anh, nhưng cô không thể.
"Anh cút đi!"
Thời Ninh nghoảnh mặt đi không muốn nhìn anh nữa.
Nam Huyền Dạ bấy giờ mới gọi người vào dọn dẹp, vào nhà tắm xối nước lạnh vào vết thương, trên trán bị rách một chút, nước và máu cùng chảy xuống dưới bệ rửa mặt được anh rửa trôi.
Vết bỏng trên tay đỏ rực, đau rát, nhưng đối với anh đây chỉ là những vết thương cỏn con.
Khi ra ngoài thì mọi thứ đã được dọn dẹp xong, gọn gàng ngăn nắp như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Lại một bát cháo nữa được mang lên, và cả một cốc sữa, lần này Nam Huyền Dạ đã thay quần áo, anh lấy từ bên trong túi áo ra một chiếc hộp nhung đã chuẩn bị sẵn rồi lại ngồi xuống giường, bên cạnh cô gái nhỏ đang quay lưng giận dỗi kia.
"Bảo bối, em không ăn thì làm sao có sức đánh anh tiếp được? Nếu em muốn chống đối lại anh thì trước tiên em phải đủ sức chứ?"
Thời Ninh không trả lời. Nam Huyền Dạ luôn biết cách đưa người khác vào bẫy.
"Bảo bối, em mà chịu ăn thì anh sẽ cút ra khỏi đây theo đúng ý em."
Thời Ninh hơi động đậy.
"Nam Huyền Dạ này nói lời giữ lời."
Anh nói.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó chịu ngồi dậy ăn. Anh nói đúng, cô đang giận anh thì việc gì phải tự dày vò bản thân chứ... cứ ăn no xong lại nghĩ cách thoát ra khỏi đây, tự ngược đãi mình chẳng phải là dại dột lắm sao.
Thời Ninh bề ngoài nhìn có vẻ rất thuần khiết, dịu dàng nhưng thực chất tính cách lại rất gai góc và mạnh mẽ. Cô biết đối phó với hạng người như Nam Huyền Dạ thì những việc chống đối như tuyệt thực hay đánh vào mặt anh sẽ chẳng có tác dụng. cần phải nắm được điểm yếu của người đàn ông này.
Điểm yếu của Nam Huyền Dạ...
Cô không biết chút gì về thân thế của anh cả, cái hôm bị anh bất ngờ bắt đi lúc tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong ngôi biệt thự xa hoa lộng lấy này. Điều anh giàu có là không cần bàn cãi, nhưng công việc mà anh làm...Thời Ninh nghe người làm gọi anh là lão đại, hằng ngày bọn họ chỉ lạnh lùng làm việc như những con robot, ở trước mặt cô lại càng không nói năng gì nhiều. Cô đã nghĩ tới khả năng có thể anh là ông chủ xã hội đen nên mọi người mới có thái độ cung kính thế.
Thời Ninh đoán chỉ đúng một nửa, Nam Huyền Dạ còn đáng sợ hơn cả xã hội đen. Nhưng lúc này cô không hề biết cô đã rơi vào tay của người đàn ông nguy hiểm cỡ nào,hơn nữa thế giới của anh ngoài máu và tội lỗi ra thì cô gái nhỏ trước mặt này đây chính là người nắm giữ tất cả.
Nam Huyền Dạ nhìn cô ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo một, nhếch môi cười. Xem ra cô rất muốn không phải nhìn thấy mặt anh, nhưng mà cô càng chống đối thì anh lại càng yêu cô hơn. Nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Thời Ninh tỏa sáng trên sân khấu, dòng máu trong người Nam Huyền Dạ như sôi sục, thúc ép anh rằng anh muốn người con gái đó, anh phải có được cô.
Thế là sau đó anh đã bắt cóc cô tới đây,chiếm hữu cô làm của riêng, nhốt cô vào tòa biệt thự này, ngày ngày cô giống như là con chim hoàng anh bị giam lỏng trong chiếc lồng. Thế giới trong sáng của cô bị khép lại, Thời Ninh rơi vào trầm luân với người đàn ông quyến rũ mà đầy tội lỗi này.
Khóe môi của Thời Ninh dính một chút cháo, Nam Huyền Dạ nhìn thấy lại không kìm lòng được mà ghé mặt mình vào, dùng lưỡi liếm trọn lấy nó. Mùi cháo thật thơm, nhưng miệng cô còn ngọt ngào hơn cả. Thời Ninh cắn chặt răng không cho anh đưa lưỡi vào, Nam Huyền Dạ ban đầu chỉ có ý định giúp cô lau đi nó, sau lại bị đôi môi nhỏ này quyến rũ bỗng chốc cứ say mê liếm láp. Thời Ninh nổi da gà đẩy mạnh anh ra, trừng mắt nhìn. Nam Huyền Dạ ngược lại không tức giận mà bật cười trước dáng vẻ xù lông đáng yêu này của cô, Thời Ninh lại càng tức, cảm giác bát cháo trên tay cô lại sắp sửa ném vào anh thì anh mới lùi lại.
"Bảo bối, anh chỉ muốn giúp em "lau miệng" thôi mà".
Cái này mà gọi là lau miệng sao? Lau bằng nước miếng của anh à?
Thời Ninh không khách khí giơ tay ra quệt quệt mấy cái trên miệng mình, giống như muốn lau sạch đi nụ hôn ban nãy của anh.
Nam Huyền Dạ không chấp nhặt hành động trẻ con này của cô, anh mở chiếc hộp nhung cầm trong tay từ nãy tới giờ ra, trong đó là một chiếc vòng tay bằng kim cương được làm rất tinh tế tỉ mỉ, sáng lấp lánh rất đẹp.
"Bảo bối, anh có một món quà tặng cho em."
"Em từng nói em rất thích bầu trời sao, ở đây có gắn một ngôi sao nhỏ.".
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Cô nhìn nó, đó là câu nói cô được phỏng vấn sau khi hoàn thành buổi biểu diễn piano của mình.
"Nếu hỏi trên đời này tôi thích nhất là gì thì đó là được ngồi ngắm sao cùng với người mình yêu."
Nam Huyền Dạ đeo nó vào tay cho cô, chiếc vòng trên cổ tay trắng nõn của cô càng thêm nổi bật tuyệt đẹp, anh dịu dàng nói với cô
"Bảo bối, em có thích không?"
Thời Ninh khựng lại một lúc, nhớ lại kí ức lúc trước và ngay lúc nãy anh điên cuồng chiếm đoạt cô, dáng vẻ dịu dàng lấy lòng bây giờ của anh lại trái ngược thế.
Khóe môi cô nhếch lên thành một nụ cười, sau đó ngay lập tức tháo chiếc vòng ra ném nó đi, lạnh lùng nói
"Tôi không thích nó. Càng không bao giờ thích anh!"