"Anh xin lỗi..."
Giữa vòng tay của anh, giữa những nụ hôn của anh, hơi thở cùng nhau quấn quýt hòa quyện. trái tim dường như cũng chung nhịp đập. Thời Ninh lại nhìn thấy trong đôi mắt anh là sự đau khổ không thể nói thành lời, tầm mắt cô mờ dần, bàn tay nắm chặt lấy áo của anh, nhất quyết không chịu buông ra...
Nam Huyền Dạ nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế, vuốt ve gò má mềm mại của cô, đặt lên môi cô một nụ hôn vô cùng lưu luyến.
"Cả cuộc đời này, anh thực sự không hối hận vì đã gặp em..." Giọng nói trầm ấm bên tai, dịu dàng chỉ nói với một mình cô, dần dần biến mất...
Lúc anh rời đi, bên khóe mi của cô lăn xuống một giọt lệ, Thời Ninh muốn mở mắt ra. nhưng mí mắt nặng trịch, lý trí mờ dần, cô muốn gọi anh, cô muốn giữ người đàn ông mà cô yêu lại, nhưng anh đã đi mất rồi.
Thời Ninh giật mình tỉnh giấc. bên cạnh là một thuộc hạ của anh. Đây là căn phòng biệt thự quen thuộc ở Nam gia, thấy cô thức giấc, anh ta chuẩn bị ngăn cô lại.
"Tôi muốn gặp Dạ."
"Lão đại dặn cô ở yên trong phòng."
Thời Ninh không nói nhiều, đưa mắt tìm kiếm, nhìn thấy con dao trên bàn, cô lập tức cầm lấy nó chĩa vào cổ mình.
"Anh muốn tôi chết đúng không?"
Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt đó rất giống Nam Huyền Dạ.
Anh ta không biết làm thế nào, Thời Ninh rất cương quyết, cô thấy anh ta đang lung lay, liền nhân cơ hội siết chặt con dao hơn.
Từ cần cổ trắng nõn lập tức xuất hiện một vệt máu đỏ tươi, anh ta lập tức hốt hoảng.
"Xin Thời tiểu thư dừng tay."
"Mau đưa tôi đến gặp anh ấy." Thời Ninh không lơ là, kiên quyết nói.
Cô vừa đi xuống đã thấy người hầu hốt hoảng nói không thấy Tiểu Đình đâu cả, lát sau điện thoại trong phòng khách đổ chuông. Thời Ninh đi tới nghe máy, bên kia là giọng nói của Kiều Minh Nguyệt.
"Thời Ninh, con trai của cô đang ở trong tay tôi."
"Cô muốn gì?" Thời Ninh vô cùng bình tĩnh. hỏi lại cô ta.
Kiều Minh Nguyệt vẫn còn hả hê nên chưa phát hiện ra, cô ta nói.
"Chia tay với Nam Huyền Dạ đi."
"Không thể." Thời Ninh đáp ngay không cần suy nghĩ.
"Hừ! Thời Ninh! Cô còn cứng đầu à? Muốn tôi giết chết nó không?"
Thời Ninh hít sâu một hơi, kìm nén cơn giận dữ, nói
"Kiều Minh Nguyệt, giải quyết cho xong một lượt đi, cô hèn đến mức phải bắt cóc con trai tôi rồi uy hiếp sao?"
"Được..." Kiều Minh Nguyệt bị kích thích "Đến đây đi. giải quyết cho xong!"
Chỉ vì Thời Ninh mà cô ta bị hủy hôn với Nam Huyền Dạ , phải kết hôn với một lão già! Mối hận này cô ta sao có thể nuốt trôi.
Người hầu nghe thấy Tiểu Đình bị bắt cóc, hốt hoảng lo sợ, ngược lại Thời Ninh lại rất bình tĩnh.
Cô quay sang nói với thuộc hạ của Nam Huyền Dạ.
"Anh có súng không?"
Nhà kho bỏ hoang, trên bầu trời mây đen ùn ùn kéo đến, cơn mưa to như trít nước đổ xuống. Thời Ninh mặc áo mưa, đẩy cánh cửa rỉ sét to đùng ra. tiếng kẽo kẹt nghe nổi da gà, Tiểu Đình đang bị trói nằm dưới đất, còn Kiều Minh Nguyệt ngồi trên ghế, bên cạnh còn có mấy người đàn ông cao to vạm vỡ.
"Đến cũng nhanh đấy." Vừa trông thấy cô, Kiều Minh Nguyệt đã nhếch môi cười lạnh.
"Thả con của tôi ra." Cô nói.
Kiều Minh Nguyệt cười vang.
"Thời Ninh! Đến lúc này rồi mà cô còn ảo tưởng à? Cô nghĩ tôi sẽ thả cô cùng đứa con của cô đi dễ dàng thế sao?"
Kiều Minh Nguyệt ra hiệu cho mấy tên đàn ông phía sau.
Thời Ninh không nói gì, bóng đèn bỗng nhiên tắt phụt đi một cái, bọn chúng đột ngột không phản ứng kịp. sau đó tiếng kêu đau đớn lần lượt vang lên. chúng thi nhau ngã xuống rạp trên đất.
Kiều Minh Nguyệt hoảng hốt, trong bóng tối không thể nhìn rõ. Ánh chớp đúng lúc này lóe lên một tiếng, Thời Ninh chĩa súng nhắm thẳng vào trán của cô ta, lạnh lùng nói.
"Cô bắt con tôi, còn âm mưu hãm hại tôi? Kiều Minh Nguyệt, cô muốn chết không?"