Diệp Y Lam sắc mặt ngày càng ngưng trọng, nhuyễn kiếm trong tay nàng không ngừng đánh bay những mũi tên đến gần, thủ pháp kì lạ nhưng những mũi tên đều không tiếp cận hai người.
Quân Phong Minh tay ôm lấy eo nàng, vận khinh công né tránh, hắn nheo mắt đánh giá xung quanh sau đó lập tức nhận ra chổ phá giải.
" Lam Nhi, hướng Tây mười bước chân là trung tâm trận đồ."
Nghe vậy Diệp Y Lam liền không nói hai lời thu lại hai mũi tên bắn về hướng hắn chỉ.
" Phập phập" một đoạn âm thanh vang lên tiếp theo đó là một đoạn âm thanh xê dịch rất nhanh không còn một mũi tên nào bắn lại.
Sương trắng cũng từ từ tan đi, nhưng nàng với hắn cũng không buông lỏng cảnh giác, những mũi tên này không làm hai người bị thương nhưng thể lực của hai cũng suy yếu dần.
Diệp Y Lam cắn răng, nàng không nghĩ ở cái núi chết tiệt này chỉ có một cái nho nhỏ trận địa đâu.
Phía sau sẽ càng, kích thích hơn.
Quân Phong Minh thấy khoé môi nàng nâng lên nụ cười tàn khốc thì thở dài.
Nàng khiến hắn càng ngày càng không thể nắm bắt.
Đúng như nàng nghĩ phía sau đám sương mù này còn nhiều thứ rất thú vị.
Đột nhiên đất trời một mảnh rung chuyển, đôi mắt của nàng lóe lên.
Bàn tay nắm tay của Quân Phong Minh của nàng đột nhiên buông lỏng: " Quân Phong Minh, chúng ta hẹn gặp nhau trên đỉnh núi."
Nàng vừa dứt lời dưới mặt đất xuất hiện một vệt nứt dài đẩy hai người ra xa.
Diệp Y Lam cười với hắn một nụ cười khuynh thành: " Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Vừa dứt lời nàng xoay người bỏ đi, nàng cảm thấy trận địa này chỉ cần mạng của nàng, mang theo một người nàng không tiện hành động, nàng cần một mình để giải quyết việc này.
Nhìn theo bóng lưng của nàng Quân Phong Minh có chút im lặng sau đó không nói hai lời vận khinh công theo nàng.
Muốn hắn rời đi, hắn làm không được, mặc dù không biết năng lực của nàng nhưng hắn tin chắc nàng đi chuyến này hắn sẽ hối hận cả đời.
Diệp Y Lam im lặng bước đi, nhìn khung cảnh trong khu rừng từ từ thay đổi, mọi thứ xung quanh từ từ trở thành một mảnh tối đen, âm u, có mùi hôi thối của xác chết.
Đột nhiên nàng đá phải cái gì tạo ra âm thanh lạch cạch, nàng cúi người sờ sờ nên nền đất ẩm ước, hoá ra là sương của động vật.
Nàng từng xem một bộ phim kinh dị, nó nói rừng rậm có một loại thực vật ăn thịt động vật rồi nhả sương ở nơi gần nó nhất, xem ra ....
Đôi mắt Diệp Y Lam lạnh xuống nhìn về phía góc tối, đúng như nàng nghĩ một rể cây từ trong bóng tối vút ra nhanh như một con báo săn. Nàng hơi khom người, đợi khi rể cây lại gần nàng lập tức nhảy ra chổ khác.
Nàng lập tức nhanh chóng lấy băng tàn ti cắt đứt phần rể cây ấy, xung quanh nhất thời im lặng sau đó trận địa lập tức thay đổi.
Các cây xung quanh đột nhiên thay đổi theo vòng tròn bao vây lấy Diệp Y Lam, khiến nàng không thể di chuyển chỉ có thể đứng im nhìn trận địa thay đổi.
Xung quanh cũng xuất hiện rất nhiều rể cây hung dữ như báo săn, chỉ cần nó bắt được nàng thì lập tức sẽ ăn tươi nàng.
Diệp Y Lam rút từ thắt lưng ra một con dao nhỏ, nàng thực hối hận khi lúc trước không rèn một cây kiếm, hiện tại một cao dao gọt trái cây, giải quyết cái đám này thực phiền phức mà.
Có nội lực kinh người nhưng lại không có luyện qua bất khì võ công nào chính là bất lợi duy nhất của nàng.
Những rễ cây lập tức tấn công nhanh về phía nàng, lập tức trong đầu nàng đột nhiên hiện ra một số hình ảnh không rõ thúc đẩy nàng tung người né tránh, bằng tốt độ thần thánh cắt đứt hết đám rể cây.
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần thì khoé miệng nàng không khỏi rung rẩy, kĩ năng của nữ phụ thật khiến cho người ta nể phục mà, dù chỉ một thoáng qua nhưng kĩ thuật kinh người, điều này làm nàng càng tin tưởng nữ phụ là Ảnh Mị tiểu thư.
Đột nhiên có một tiếng hét cắt ngang suy nghĩ của nàng: " Cẩn thận phía sau."
Khi nàng vừa quay lại thì thấy những rễ cây nàng vừa cắt đứt đột nhiên liền lại như cũ.
Cái quái gì thế này, nàng bị chúng ép lùi lại phía sau, Diệp Y Lam vì trong thế bị động vì thế chân của nàng bị rễ cây cắt một đường.
Quân Phong Minh từ bên ngoài vận khinh công bay vào, lúc nãy hắn vị võ công của nàng làm cho kinh sợ, nên không để ý sự khác thường của đám rễ cây này, đợi đến khi kịp hồi thần thì nàng đã bị thương.
Kiếm trong tay hắn nhanh chóng giải quyết hết đám rể cây: " Không sao chứ."
Diệp Y Lam lắc đầu: " Không chết được." Sắc mặt nàng lạnh lùng nhìn vết thương của mình, lúc nhỏ nàng lúc nào cũng đánh nhau sức đầu mẻ trán nên vết thương này thật sự so với trước kia không là gì cả: " Chúng ta rời khỏi đây, nếu không chúng lại khôi phục lại thì phiền phức rồi."
Quân Phong Minh im lặng xé vạt áo của mình băng vết thương cho nàng sau đó không khách khí ôm lấy nàng bỏ đi.
" Ngươi." Diệp Y Lam trừng mắt nhìn hắn.
" Ngươi đi quá chậm, ôm ngươi thì vết thương của ngươi sẽ làm bẩn vạt áo ta."
Diệp Y Lam im lặng tựa vào ngực hắn, sau đó một lúc lâu nàng mới hỏi: " Ngươi vì sao quay trở lại."
" Ta sao có thể bỏ nương tử của mình ở lại chứ." Quân Phong Minh lạnh lùng nói.
" Quân Phong Minh, cảm ơn ngươi."