Đổi Lấy Lòng Tin

Chương 25: Ngoại Truyện 2




Sau khi đã cảm ơn bác sĩ thì anh đến nơi làm thủ tục cho cô rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào căn phòng Doãn Ngọc hồi sức. Tiểu Tinh Tinh đã theo hộ tá đi vệ sinh cho thơm tho rồi mới trở vào.

Bước đến bên giường, thấy cô phờ phạc thiếu sức sống như thế anh lại càng xót vợ. Nắm tay cô đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, vừa cất tiếng thủ thỉ.

" Vợ, anh xin lỗi, nhìn em như vậy anh xót quá. Đều tại anh nếu lúc đó anh xem chừng em ăn hết gà rồi tự mình bê xuống dọn dẹp thì đâu xảy ra chuyện gì. Lúc nhìn thấy em nằm đó mà máu cứ chảy dài đã làm anh rất hoảng nhưng nhìn thấy em cứ từ từ nhắm mắt không kêu la gì nữa anh lại càng sợ hơn. Anh xin lỗi. "

Lúc này anh đã không kìm nén được nữa nhìn cô như vậy khiến anh xót xa đến mức bật khóc mà không ngừng xin lỗi.

" Này đừng khóc mà! "

Nghe tiếng nói nhẹ cất lên trong phòng, anh mới ngước lên nhìn liền thấy cô đã tỉnh, gương mặt cũng đã phần nài hồng hơn.

" Em... Em tỉnh rồi. Cần gì không anh lấy cho?! Em uống nước chứ? Hay đói không? Anh đi mua chút cháo cho em nha? "

" Anh cuống cái gì chứ? Anh không cần phải xin lỗi. Chuyện xảy ra chẳng phải lỗi của anh mà. "

" Nhưng- "

" Không có nhưng nhị gì hết. Mà anh này!! "

" Có chuyện gì sao? "

" Em yêu anh. "

Nghe cô nói vậy lòng Tư Thông vui sướng không thôi. Vôi lau đi nhưng giọt nước mắt còn đọng lại, miệng nỡ nụ cười dịu dàng với cô.

" Anh cũng vậy. Anh yêu em rất nhiều. "

----

Sáng sớm hôm sau thì anh lớn Thế Tuân đã dắt tay hai em vài bệnh viện thăm mẹ. Vừa vào đến nơi Thế Manh đã chạy đến chỗ Doãn Ngọc với khóe mắt như muốn trực trào.



" Mami còn đau không? "

" Manh Manh ngoan, Mami hết đau rồi, nhờ có Manh Manh, Khiết Khiết, và anh hai Tuân Tuân vào thăm đấy. "

" Vậy em bé cũng hết đau rồi ạ? "

Vừa hỏi vừa lấy tay nhỏ vuốt lấy vuốt để cái bụng còn to của cô.

Hành động của Thế Manh khiến cô bật cười, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho con.

" Em bé ra ngoài rồi, Babi đang đến đón em bé đó. "

" Vậy tại sao bụng Mami vẫn còn to thế ạ, còn em bé chưa ra nữa hả Mami? "

" Không phải vậy đâu Tiểu Manh, bụng Mami sẽ từ từ nhỏ lại thôi. Em đừng hỏi nữa để Mami nghỉ ngơi. Mau lại đây anh hai rửa mặt cho hai đứa. "

Nói rồi Thế Tuân dắt hai em vào nhà vệ sinh rửa mặt r tay chân này nọ vừa bước ra thì anh cũng đã bế em bé trở về.

" Ba đứa đến rồi à! Mau lại đây xem em bé này. "

" Oa, em bé nhỏ quá, có xíu xiu. " - Doãn Khiết.

" Sao em bé nhăn thế? Như khỉ á! " - Thế Manh

" Haha, em còn nhỏ nên vậy! Thế Tuân lại đây. Muốn bế em chứ?! "

" Được ạ. "

Tư Thông cẩn thận cầm tay con trai chỉ dẫn rồi từ từ buông ra. Cậu cũng vững vàng mà bế em gái nhỉ vào lòng.

" Babi, em bé có tên không? " - Doãn Khiết.

" Có chứ!! "



" Em tên gì vậy ạ? " - Thế Manh

" Em gái tên Lộ Doãn Tinh. "

" Em gái Tinh Tinh. "

Trò chuyện với các con một lúc thì anh quay sang thì nhìn thấy cô rưng rưng. Liền bước đến dỗ dành.

" Em sao vậy? Đau ở đâu à? Anh gọi bác sĩ tới nha? "

" Không cần đâu, em không sao chỉ là em thấy thật hạnh phúc thôi. Đời này em sai nhất là khi lấy hắn ta và đúng nhất là khi chọn làm vợ anh. Dù vậy em thấy anh có chút thiệt thòi. "

" Thiệt gì chứ? Lấy được em là điều anh lời nhất rồi còn gì? Dù sau này già đi anh vẫn sẽ mãi yêu em như lúc mới gặp vậy. "

" Sến sẩm quá đi mất. "

----

Nhiều năm nữa đã trôi qua thật nhanh chóng, 4 đứa nhóc của cô và anh cũng đã có con đường riêng của bản riêng cho bản thân. Đứa nào cũng đã rời xa vòng tay của ba mẹ mà tự thân phấn đấu.

Công ty mà anh gầy dựng đã được chuyển giao lại cho con trai út Thế Manh vì trong 4 đứa chỉ có nhóc làm thích thú với kinh doanh.

Anh lớn thì đang là viện trưởng của một bệnh viện có tiếng ở Pháp, và cũng đã có vợ được gần 1 năm.

Doãn Khiết thì lại được cho tính lanh lợi sắc sảo lại vô cùng tự tin nên rất thăng tiến trong công việc luật sư của mình.

Còn về cô gái út thì đang chuẩn bị tốt nghiệp học viện cảnh sát. Bởi vì từ nhỏ, bé thấy cảnh sát vô cùng ngầu và dũng cảm đặc biệt là cảnh sát nữa nên bé muốn vậy.

Còn về cô và anh thì đã trở về nơi họ sinh ra nhưng là sống ở vùng ngoại ô, với căn nhà nhỏ ấm cùng cùng sân vườn trồng đủ thứ hoa quả nên rất hạnh phúc. Con cái họ đã lớn, họ đành thả chúng đi tự mình trở về nuôi trồng vui vẻ qua ngày mà sống.

..._HẾT_...