Để đối phó với sự kiểm tra của Cục quản lý xuất nhập cảnh, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đã hẹn nhau đến Harrods để mua một số đồ gia dụng sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm ngày hôm nay. Để khiến hai người trông giống "đôi tình nhân đã chung sống nhiều năm" hơn.
Vì thế Ôn Khách Hành buổi sáng thức dậy có chút hưng phấn. Chu Tử Thư không biết Ôn Khách Hành hưng phấn là bởi vì người đàn ông mặc quần áo màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím này vốn thích mua sắm, hay là vì Ôn Khách Hành luôn vui vẻ tiêu tiền.
Mặc dù anh không hiểu sản phẩm của Harrods khác với IKEA như thế nào nếu chúng chỉ là đồ dùng thiết yếu hàng ngày nhưng Chu Tử Thư rất vui khi làm những điều khiến Ôn Khách Hành vui vẻ.
Sau khi học xong cấp hai, Tử Thư và Khách Hành, đến Anh học cấp ba, đã xa nhau sáu bảy năm. Khi anh nhìn thấy lại người em trai trong trí nhớ của mình, hóa ra trong ký ức của mình cậu ấy vẫn có khuôn mặt tròn trịa. Cậu hoàn toàn biến thành một thiếu niên, mặc dù trông cậu vẫn như một cậu bé học cấp hai nhưng điều đó khiến Tử Thư có cảm giác như một thiếu niên lớn lên trong gia đình hạnh phúc.
Là vợ chồng Ôn gia đón Tử Thư ở sân bay, lão Tần kia không biết là mình kiêu ngạo hay quá bận rộn, ném Tử Thư lên máy bay. Vốn dĩ Lão Tần nghĩ rằng nếu ông đưa Tử Thư đi và gia đình nhà Ôn đón về sẽ không có vấn đề gì. Nhưng ai có thể ngờ rằng chiếc máy bay thực sự sẽ phải di chuyển đến Helsinki ( Sân bay Phần Lan) trong ba giờ, và đến khi ông nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì ca phẫu thuật khẩn cấp của Corey đã kết thúc. Điều này khiến Lão Tần sợ hãi, nghĩ đến lịch trình bận rộn của vợ và việc Tử Thư sắp ra nước ngoài, Ôn gia đã nói ông mua vé bay thẳng. Chỉ là Lão Tần tối hôm đó bị vợ thúc giục đặt vé máy bay khi đang cùng Tử Thư và Cửu Tiêu câu cá ở bên ngoài. Không cần nhìn, Tần Hoài Chương đã chọn được một tấm vé có giá phải chăng, giảm giá cho sinh viên, lúc này chuyến bay thẳng của sư phụ Tử Thư đã trở thành huyền thoại. Vào thời điểm anh ta phản ứng, Tử Thư có thể đã bay đến Tân Cương, và lão Tần sợ hãi đến mức không thể về nhà và ngủ vào ban đêm. Buổi chiều ông nhanh chóng liên lạc với vợ chồng Ôn gia, Tử Thư đến nơi nhất định phải là người đầu tiên báo cho ông biết khi nào cậu gặp được bọn họ.
Mãi cho đến khi những lời nói đầu tiên của vợ chồng Ôn được truyền qua điện thoại, Lão Tần mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đó Ôn Khách Hành cũng đi đón Chu Tử Thư, dù thế nào đi nữa, cậu cũng đi theo.
Tại khu vực đón khách ở Heathrow, Ôn gia còn chưa nhìn thấy bóng dáng của Chu Tử Thư đã nhìn thấy cậu bé Ôn Khách Hành chạy tới phía trước ôm một cậu bé gầy gò. Đó có lẽ là Tử Thư của chúng tôi.
Vợ chồng Ôn vốn muốn cùng Tử Thư nói chuyện gia đình, nhưng đứa con của họ chẳng bao giờ buông Tử Thư ra. Nhưng may mắn thay, ít nhất cũng không còn nhiều nước mắt như lần trước bọn chúng tạm biệt ở sân bay.
Sau vài phút, A Hành miễn cưỡng rời khỏi vòng tay của anh trai Tử Thư. Chắc cậu vẫn muốn khóc, nhưng có lẽ bố mẹ đã dạy cậu rằng đàn ông không nên dễ rơi nước mắt. Tiểu A Hành trong mắt xoay tròn, cuối cùng để lại một câu: "Anh Tử Thư, sao anh lại đến đây?"
Nhiều năm sau, Chu Tử Thư nhớ lại tại lễ kỷ niệm ngày cưới của họ, mình từng bước bước vào vòng xoáy có tên là Ôn Khách Hành này, chắc chắn sẽ có quy tắc phải tuân theo.
- --
Khi Tử Thư mới vào cấp ba, Ôn Khách Hành vẫn chưa học hết cấp hai. Lúc đầu, trường của họ không ở cùng nhau và họ sẽ tự về nhà sau giờ học. Nhưng có một lần Tử Thư nhìn thấy Ôn Khách Hành bị một nhóm trẻ da trắng bắt nạt trên đường nên không chịu để cậu về nhà một mình. Mỗi lần tan học, Chu Tử Thư đều đi đường vòng chờ cậu cùng về nhà ở cổng trường Ôn Khách Hành.
Sau khi được anh bảo vệ, Chu Tử Thư không bao giờ nhìn thấy Ôn Khách Hành bị bắt nạt nữa. Anh dường như cũng đã quyết định rằng mình phải chăm sóc thật tốt cho đứa em trai tội nghiệp, dễ thương của mình.
Tất nhiên, chỉ có vợ chồng Ôn gia là có chút bối rối. Tại sao, từ khi Chu Tử Thư đến, con của mình hình như đã thay đổi tính cách, chưa từng có giáo viên nào nhắc nhở Ôn Khách Hành đánh học sinh cuối cấp khác.
Kể từ đó, anh trai Tử Thư của Ôn Khách Hành đã quen với việc chiều chuộng cậu.
- --
Căn hộ của Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành rất gần khuôn viên nơi Tử Thư đang học tiến sĩ. Ôn Khách Hành lúc đầu cũng đã cố gắng hết sức khi quyết định chọn căn hộ này, anh nói rằng anh thích nơi có thể nhìn thấy London Eye (1), lại cách trường học của mình không quá xa. Và đây là một căn hộ mới nên anh cũng không cần qúa lo về việc đi lại giữa 2 nơi căn hộ và nơi làm việc. Dù sao, sau rất nhiều lần xem xét, Ôn Khác Hành đã bị thuyết phục và cậu đã mua căn hộ với tài chính của Ôn Gia
Lúc đầu Chu Tử Thư còn có chút xấu hổ. Căn hộ này được gia đình Ôn mua trước khi Ôn Khách Hành được nhận vào Đại Học ở London. Gia đình Ôn từ chối thu tiền thuê nhà từ Chu Tử Thư, như thể tất cả chúng ta đều phụ thuộc vào Lão Tần để tồn tại ngày hôm nay. Ngoài ra, Chu Tử Thư từ nhỏ đã rất quan tâm tới Ôn Khách Hành, cho nên dù thế nào đi nữa cha Ôn cũng không thể nhận số tiền này.
Chính chút cảm giác tội lỗi này đã biến Chu Tử Thư trở thành túi tiền của Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành chưa bao giờ dùng tiền của Chu Tử Thư để mua đồ gì với giá trị lớn, nhưng nếu hai người họ đi ăn uống vui chơi thì đó là câu chúng ta nghe được nhiều nhất là:
"A Nhứ, thẻ của anh ở đâu?"
"A Nhứ, mua cái này cho em."
"A Nhứ, ở đó có tiền lẻ không?"
Càng lớn, anh trai càng trở nên kém đáng yêu, thậm chí tự gọi mình là mềm mại cũng không còn mềm mại nữa, nhưng ít nhất thì anh ấy vẫn ngọt ngào.
Sau khi Ôn Khách Hành đến London để học đại học, cậu ấy hiếm khi gọi anh là Anh Tử Thư. Chu Tử Thư mấy lần sửa sai hắn, cuối cùng vẫn để hắn gọi vậy đi.
- --
Buổi sáng khi đến phòng thí nghiệm, Ôn Khách Hành là người đi cùng Chu Tử Thư đến bệnh viện St. Thomas trước. Đây gần như là cuộc sống thường nhật của họ, họ sẽ tách ra ở ngã tư, một người băng qua đường để đến bệnh viện, một người qua cầu để đi tàu điện ngầm.
Hai người này cao ráo, đẹp trai, khi mặc áo khoác, họ có đôi chân dài và vòng eo thon gọn, họ đều thu hút sự chú ý của người qua đường ở bất cứ nơi nào họ đi qua.
Vào đầu mùa xuân ở London, hoa nở khắp nơi, dường như mỗi góc phố đều có một điều bất ngờ.
- --
Buổi chiều, Ôn Khách Hành bị phòng thí nghiệm trì hoãn một chút. Thật không may, trên tàu điện ngầm Luân Đôn không có tín hiệu nên cậu chỉ có thể gửi một tin nhắn cho Chu Tử Thư trước khi xuống xe, nói rằng cậu sẽ đến muộn mười phút. Khi Ôn Khách Hành ra khỏi tàu điện ngầm, trước khi gọi điện, cậu đã nhìn thấy Chu Tử Thư đang đứng quay lưng về phía mình ở Harrods từ xa.
Ngoài bất cứ điều gì khác, Ôn Khách Hành luôn có khả năng phát hiện ra xương hồ điệp của A Nhứ giữa đám đông nhộn nhịp. Tất nhiên, không thể thiếu vòng eo thon và đôi chân dài.
A Nhứ mặc áo khoác không giống Ôn Khách Hành, áo khoác của Ôn Khách Hành trong hầu hết các trường hợp đều để mở. Mọi người chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy thân hình xinh đẹp và đôi chân dài của cậu ấy, khi cậu thường xuyên chạy về phía A Nhứ từ xa, cậu cũng mang theo một cơn gió, giống như khí chất đặc biệt của một chàng trai trẻ.
Nhưng A Nhứ khi mặc áo khoác lại thích cài cúc. Cơn gió độc ở London luôn khiến chàng trai cao lớn này muốn giấu mình trong chiếc áo khoác. Thế là cúc đã được cài, chỉ còn lại hai chiếc trên cùng, thắt lưng ngoan ngoãn buộc lại. Nhìn từ xa, người ta có thể thoáng nhìn thấy bờ vai phẳng và rộng hơn xen lẫn với cầu vai, vạt vải đơn sau lưng hơi nghiêng do dây đai khiến đôi xương bướm độc đáo càng thêm mờ ảo. Vòng eo thon gọn bị trói, cặp mông càng thêm săn chắc vì có dây buộc, cặp đùi lờ mờ hiện rõ trong đường xẻ ở gấu áo khoát. Thật là một tấm lưng có một không hai, với xương hồ điệp xinh đẹp và bờ vai rộng cực kỳ xinh đẹp, eo thon và hông săn chắc.
Đáng tiếc, Ôn Khách Hành còn chưa kịp thưởng thức, đã phát hiện có người khác cùng Chu Tử Thư trò chuyện. Một người đàn ông Anh điển hình, ăn mặc bảnh bao, lịch sự, khi bước tới, lộ ra tám chiếc răng trắng và mỉm cười hỏi Chu Tử Thư có thể giúp một tay được không.
Huh, tiếc quá, A Nhứ của họ không hút thuốc.
Ôn Khách Hành bước tới và ôm vai phải A Nhứ từ phía sau. Khi còn là nghiên cứu sinh, đầu gối trái của A Nhứ bị thương, có khi anh không nhận ra rằng khi bên trái có điểm tựa, anh sẽ vô tình dựa vào đó.
"A Nhứ xin lỗi, em đến muộn. Không phải anh đã đợi quá lâu sao?" Nghe thấy giọng nói của Ôn Khách Hành, cơ thể căng thẳng của Chu Tử Thư thả lỏng. Đúng như Ôn Khách Hành dự đoán, A Nhứ lập tức theo lực trên vai phải của hắn, hơi dựa vào Ôn Khách Hành. "Đây là ai?" Giọng điệu của Ôn Khách Hành tràn ngập ý tứ "Tôi không quan tâm người này là ai". Với giọng London chuẩn, Ôn Khách Hành bị cho là người bất cẩn.
Cũng may người trước mặt là người hiểu chuyện, sửng sốt một lát, lập tức nói: "Xin lỗi, có bật lửa không?"
"Xin lỗi, chúng tôi không hút thuốc." Trong giọng nói của cậu không có chút xấu hổ nào.
Nhưng tình tiết này ngay lập tức bị quên lãng bởi lần mua sắm tiếp theo. Có rất nhiều chi tiết, nếu Ôn Khách Hành không nói ra, Chu Tử Thư có lẽ cũng không nghĩ ra, làm gay sao lại phiền toái như vậy???
Khi bọn họ ra khỏi Harrods thì trời đã tối, Ôn Khác Hành, người đã mua rất nhiều khung ảnh, đã dẫn Chu Tử Thư, người muốn bắt taxi về nhà trực tiếp, đi vào Boots trước.
"Còn muốn mua gì nữa?" Chu Tử Thư giọng điệu không mấy thiện cảm, "Ôn Đại thiện nhân tiên sinh, xin hãy để dành sức." Chu Tử Thư hẳn gần như kiệt sức rồi, tại sao Ôn Khách Hành còn có nhiều sức lực như vậy? Có phải cậu ta là một con chó biến thành tinh không??
"Em không mua gì cả," Ôn Khách Hành kéo Chu Tử Thư vào cửa hàng trực tuyến, "Em chỉ muốn in vài bức ảnh cho chúng ta thôi."
Sau đó, hóa ra Ôn Khách Hành đang đứng trước máy tính chọn ảnh, Chu Tử Thư đang ngồi trên ghế đáp lại lời Ôn Khách Hành.
Vì trong nhà quá nóng nên Chu Tử Thư dễ đổ mồ hôi. Bây giờ áo gió không còn buộc chặt nữa, nó hơi hé mở, lộ ra một bên vai. Ôn Khách Hành quay người lại, chính mình đang ở trong một khung cảnh như vậy, ánh mắt hơi sâu nhìn Chu Tử Thư, tập trung chọn ảnh.
Những bức ảnh này gần như có thể bao quát cả hai từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành. Ôn Khách Hành nghĩ ảnh nào cũng đẹp nên đã chọn nhiều ảnh mà không hề hay biết.
Người đang chọn ảnh gần đó vô tình liếc nhìn ảnh của họ. Sau đó anh ấy mỉm cười và nói: "Hai người thật là một cặp đôi đáng yêu".
Thỉnh thoảng người qua đường sẽ khen hai người thật đáng yêu, Chu Tử Thư mới đầu sẽ giải thích, nhưng bị nói nhiều như vậy cũng không buồn giải thích. Ôn Khách Hành chỉ có thể mỉm cười đáp lại, nhưng Ôn Khách Hành lại càng không biết xấu hổ, trong hầu hết các trường hợp, cậu ta không chỉ cười đến mức không nhìn thấy mắt mà còn đáp lại: "Cảm ơn lời chúc phúc của bạn."
"Loại chuyện này nên làm thế nào?" Chu Tử Thư sau khi rời đi sẽ dùng tiếng Trung nhỏ giọng mắng hắn.
Tất cả những gì anh nhận được là một sự vô tâm: "Không sao đâu, họ chỉ muốn chúc phúc cho chúng ta thôi. Dù có thể không áp dụng được nhưng việc gặp may mắn không bao giờ là cường điệu".
- --
Buổi tối về nhà, Chu Tử Thư mệt đến không nói chuyện được, chính là Ôn Khách Hành đã chuẩn bị bữa ăn và bưng ra cho anh. Vào buổi tối muộn, họ sử dụng bộ ga trãi giường của Harrods. Cậu vừa mới nhét chiếc giường King-size trong nhà Chu Tử Thư thành một chiếc giường dành cho hai người.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, cả hai người đều có chút mệt mỏi, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.
"À, đúng rồi, Hàn Diệp nói vài ngày nữa sẽ đến chơi với chúng ta." Ôn Khách Hành vừa đánh răng vừa rửa mặt cho Chu Tử Thư vừa nói.
Hàn Diệp là thái tử của nhóm và được đưa ra nước ngoài từ khi còn nhỏ. Chỉ cần đủ để hai người này có một trận đấu sumo diễn ra. Hoàng tử Hàn Diệp mọi thứ đều ổn, nhưng anh ấy có một chút bệnh hoàng tử, và anh ấy ít nhiều mắc chứng thần bí. Mỗi lần đến đây anh ấy không thích sống bên ngoài, Tử Thư cũng có một căn nhà ở hướng Tây nhưng luôn có cảm giác lâu ngày không có ai ở, nhà bám đầy bụi.
Khi họ mới chuyển đến đây, Hàn Diệp cũng đã tham dự bữa tiệc gia đình của họ. Anh ta cẩn thận nhìn quanh nhà, bất đắc dĩ nói: "Lão Ôn, nơi này đối với cậu cũng được nhỉ, tớ đến đây là có thể sống được rồi."
Ôn Khách Hành muốn chặn miệng Hàn Diệp và yêu cầu anh ta bỏ câu nói này đi, nhưng khi đó A Nhứ đang ôm cánh tay cậu và nhìn cậu như nói đừng làm phiền, và nụ cười anh mang theo có vẻ hơi quá đẹp.
Lão Ôn vô tình mất đi lý trí và không bao giờ lấy lại được với nụ cười ấy của A Nhứ.
"Em đã chuẩn bị giường cho Hàn Diệp rồi, hôm nay em sẽ ngủ trên sô pha." Ôn Khách Hành đáng thương nói. Kết quả, khi Chu Tử Thư ngước lên, anh nhìn thấy trong gương phản chiếu một Ôn Khách Hành đáng thương đang ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, đôi mắt tối sầm và đau khổ.
Hàn Diệp và Lão Ôn thực ra có chút thần bí và không muốn sử dụng chăn ga gối đệm của nhau. Kết quả là Ôn Khách Hành thường xuyên chửi bới và thay ga trải giường trước khi anh ấy đến. Vì Hàn Diệp là bạn của cậu nên mỗi lần Hàn Diệp đến, Lão Ôn đều sẽ ngủ trên ghế sô pha.
Chỉ lần này, giường của A Nhứ biến thành giường đôi. Vậy thì tại sao, mình nên để Lão Ôn ngủ trên ghế sofa? Hôm nay mọi người đều khá mệt mỏi phải không?
Giống như lúc này đau lòng, một giây tiếp theo, Chu Tử Thư không khỏi nói: "Đừng ngủ trên sô pha, dù sao giường của anh cũng đã dọn sẵn rồi."
Lão Ôn nhất định là một con chó, nếu không thì làm sao hắn có thể vui vẻ vẫy đuôi nhanh như vậy.
Chu Tử Thư sớm nằm trên giường xem tài liệu. Sau khi tắm xong, Ôn Khách Hành đi đến kéo rèm che đi khung cảnh sông Thames về đêm.
"Ngủ sớm đi." Nói xong, cậu vui vẻ lên giường, chỉ lộ ra một đôi mắt to, rung động nhìn Chu Tử Thư.
Chu Tử Thư chỉ có thể đặt gối xuống nệm, tắt đèn nằm xuống.
"Chúc ngủ ngon, A Nhứ."
"Chúc ngủ ngon, lão Ôn."
..... Còn Tiếp.....
(1) Mắt Luân Đôn hay Vòng quay Thiên niên kỷ (: London Eye hay Millennium Wheel) là một vòng quay quan sát khổng lồ cao 135 mét (443 ft) nằm bên bờ sông Thames, Luân Đôn, Anh Từ ngày 20 tháng 1 năm 2011, Mắt Luân Đôn mang tên chính thức là "EDF Energy London Eye" theo một thoả thuận tài trợ 3 năm.
Địa Chỉ: Riverside Building, County Hall, London SE1 7PB, Vương quốc AnhChiều Cao: 135 m
Gía vé là khoảng 1Tr. VND nhé.
Buổi sáng:
Ban Đêm:
Silpoi: chap 3
Khi đi bộ, họ đã đến Quảng trường Trafalgar, nhưng trước khi đến đài phun nước, Hàn Diệp đột nhiên dường như nhìn thấy điều gì đó. Cậu ta lao tới và nắm lấy cổ tay của một người đàn ông nước ngoài.
"Anh đang làm gì vậy!" Hàn Diệp hét lên chính đáng bằng tiếng Anh.
Hàn Diệp nhìn thấy bàn tay của người đàn ông đã thò vào túi xách của thiếu niên trước mặt, bàn tay đang nắm của Hàn Diệp đột nhiên chuyển động lên xuống. Người đàn ông này đột nhiên có chút tức giận, nhìn thấy thiếu niên cao gầy trước mặt, trong lòng có chút tà ác. Nhưng chưa kịp đưa tay ra, anh đã nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn đang chạy phía sau mình, một người vẻ mặt nghiêm túc hơn người kia. Đột nhiên có ba người, người đàn ông nhanh chóng nhìn họ rồi quay người bỏ chạy.
Hàn Diệp bị bỏ lại một mình và thì thầm một lời gay gắt bằng tiếng Anh vào lưng người đàn ông..
Một lúc sau, Hàn Diệp quay lại thì thấy thanh niên bị đút túi dường như vẫn không phản ứng. Tại sao anh chàng này ngầu như vậy? Hàn Diệp đến nhưng trông anh ta như người Trung Quốc, Hàn Diệp bước tới và hỏi: "Xin chào, bạn có nói được tiếng Trung không?"