Đối Tác Pháp Lý

Chương 9: Sự kết thúc




(Chín)

Phần cuối: Góc nhìn của Chu Tử Thư

Khi Chu Tử Thư đang hoàn thành mấy tờ báo cáo cuối cùng, tin nhắn của Ôn Khách Hành xuất hiện trên điện thoại của anh.

[A Nhứ, em đang ở ga tàu điện ngầm, anh ra đây nhé! ]

Chu Tử Thư chỉ cúi đầu xem tin nhắn, giọng điệu phía sau tựa hồ rất vui vẻ, qua màn hình có thể cảm nhận được tâm tình của Ôn Khách Hành lúc đó. Niềm vui như vậy không hiểu sao khiến Chu Tử Thư mỉm cười.

Thu dọn xong, Chu Tử Thư từ trong phòng làm việc đi ra. Khuôn viên nơi anh làm việc nằm ở Bệnh viện St Thomas, ngay cạnh Thames và đối diện Tu viện Westminster. Bao nhiêu năm trôi qua, người đến người đi, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng, anh luôn có thể nhìn thấy dòng người tấp nập du khách từ khắp nơi trên thế giới. Theo thông tin do Ôn Khách Hành gửi đến, lẽ ra anh nên đợi Khách Hành ở cổng bệnh viện. Bệnh viện St. Thomas có lịch sử lâu đời, bên trong bệnh viện có nhiều bức tranh tường khác nhau, đôi khi đẹp đến mức trông không giống bệnh viện.

Khi anh đến cửa, Ôn Khách Hành đã đợi sẵn. Chu Tử Thư có thể chưa bao giờ nói ra điều này, nhưng anh biết rõ hơn ai hết Ôn Khách Hành có thể tỏa sáng trong đám đông đến mức nào. Hôm nay anh mặc một bộ vest màu hồng, cổ và thắt lưng màu đỏ, trông càng cân đối, từ xa đứng đó như một con hạc xinh đẹp. Mặc dù đôi khi Chu Tử Thư không thừa nhận nhưng nhiều màu sắc rực rỡ trông đặc biệt hợp với Lão Ôn.

Cho dù sau khi nhìn thấy, bước đi của Chu Tử Thư vẫn không thay đổi. Hôm nay anh mặc một bộ quần áo màu trắng xám, trang phục của Chu Tử Thư luôn có chút yếu tố Trung Hoa, đặc biệt là áo ngoài, mỗi lần mặc vào đều trông như tiên tử. Chu Tử Thư ban đầu không nói gì, chỉ nghĩ đến việc đi tới xem phản ứng của Lão Ôn thế nào. Nhưng rõ ràng Ôn Khách Hành đang cúi đầu nhìn điện thoại, dường như luôn có radar theo dõi Chu Tử Thư.

Không, người trước mặt lập tức ngẩng đầu khỏi điện thoại, mỉm cười vẫy tay với anh:

"A Nhứ!"

Cũng có thể là ánh nắng nước Anh không chói mắt, trong phút chốc, Chu Tử Thư lại cảm thấy cả bầu trời như đang bị thiêu rụi, đầy nắng, hòa quyện vào nhau, không chói lóa bằng người trước mặt.

"Lão Ôn." Chu Tử Thư đáp lại lời của Ôn Khách Hành một trong những nguyên nhân là vì nếu không, Ôn Khách Hành có lẽ sẽ gọi anh như một kẻ ngốc cả buổi chiều.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trước khi đi ngủ ngày hôm qua, A Nhứ đột nhiên nói một cách thần bí rằng anh ấy muốn ăn lẩu. Ôn Khách Hành cho biết cậu không thể đến khu phố Tàu để mua hàng tạp hóa khi đi học về nên A Nhứ muốn họ đi mua sắm cùng nhau. Dù vậy, A Nhứ hiếm khi đề nghị đi mua sắm với Lão Ôn. Phổ biến nhất là nhận xét tứ chi không tinh tấn, ngũ cốc không phân ly (1). Nhưng Chu Tử Thư hiếm khi mở miệng, cũng không phải chuyện gì quan trọng, Ôn Khách Hành đương nhiên sẽ làm theo ý muốn của anh.

Vì vậy hôm nay hai người bàn tính rời văn phòng sớm và đi bộ đến một siêu thị lớn của Châu Á ở Xiangbao để mua một số thứ cần thiết cho bữa tối.

Họ gặp nhau ở lối vào Bệnh viện St Thomas và khởi hành về hướng sông Thames. Trên đường đi, họ chỉ có thể vượt qua London Eye. Chu Tử Thư vẫn còn nhớ, lần đầu Ôn Khách Hành đến London học, anh đã dẫn cậu đi đặt một chỗ ở London Eye. Ban đầu, hầu hết mọi người ở trong đu quay để ngắm cảnh và uống sâm panh. Nhưng cả hai người họ đã mang theo một chai rượu sake sakura và tựa vào cửa sổ nhấp nháp. Khi vòng quay chuyển động lên trời là vào ban đêm, nhưng xét vì đây là cảnh đêm nên chỉ có một số địa điểm mang tính biểu tượng được bật đèn, kém xa so với tầm nhìn vào ban ngày. Khi Chu Tử thư lên London Eye, điều tuyệt vời nhất anh nhìn thấy là bầu trời đêm trên cao. Khi đó, Tiểu Ôn Khách Hành tựa hồ còn muốn nói cái gì, lại bị Chu Tử Thư đang uống rượu lặng lẽ ra hiệu im lặng.

Tuy nhiên, nó không tệ. Cho đến bây giờ, Chu Tử Thư mới nhớ tới đêm đó, hai người vẫn tựa lưng vào nhau, mỗi người đang cầm một bình rượu nhỏ uống cùng nhau.

Sau khi qua khỏi London Eye, hai người họ về đến nhà chỉ sau vài chục bước nữa. Căn hộ của họ ở ngay phía trên ga Waterloo, Chu Tử Thư đột nhiên nghiêng đầu, ranh mãnh liếc nhìn Ôn Khách Hành. "Lão Ôn, em nói cho anh biết, phía dưới nhà mình có tàu điện ngầm đi thẳng đến trường học của em. Tại sao em luôn phải cùng anh đi bộ tới Westminster, sau đó đi tàu điện ngầm đến trường?"



Chu Tử Thư nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ hoạt bát vui tươi. Ôn Khách Hành sửng sốt một lát. Không có câu trả lời cho câu hỏi trực tiếp này.

"Ừm... ừm... có lẽ là bởi vì em, một đứa nhỏ đáng thương, sợ ra ngoài một mình?" Câu trả lời của Ôn Khách Hành suýt chút nữa khiến Chu Tử Thư bật cười. Anh ta bỏ lại Ôn Khách Hành và đi về phía trước trong khi cười.

"A Nhứ, đừng đi, anh đi, em càng sợ hơn." Nhìn thấy A Nhứ không vạch trần hắn, Ôn Khách Hành mỉm cười đuổi theo.

"Em sợ," Chu Tử Thư nhìn cậu, như thể Ôn Khách Hành đã vô số lần gây rắc rối, nhưng Chu Tử Thư liếc nhìn đã nhìn thấy, "Em sợ? Rằng từ cấp hai đến nay không phải A Hành của chúng ta có thể một mình đánh ba tại trường học sao! Được rồi. Được rồi! "

Ôn Khách Hành nghe vậy, sửng sốt một chút, nhưng cũng không ngăn được hắn tiếp tục đuổi theo A Nhứ đang băng qua đường.

Ga Waterloo chật cứng người nhưng không ai thực sự chú ý đến. Sau khi bắt kịp Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành mặc đồ hồng, một tay đặt lên vai anh, một tay ôm eo anh, vừa nói vừa cười.

Trên đường đến Lâu đài Voi- Elephant & Castle- (2) có một nhà thờ, ngoài nhà thờ quanh năm có một số chim bồ câu, rất náo nhiệt. Chu Tử Thư không thích, cho rằng đó là cái bóng tâm lý khi còn nhỏ bị ngỗng đuổi ở quê nhà. Bất cứ khi nào một con vật di chuyển, anh cảm thấy hơi khó chịu. Cảnh tượng này thoạt nhìn có vẻ hơi buồn cười, Chu Tử Thư vốn không hề sợ hãi, sẽ vô thức nấp sau lưng Ôn Khách Hành khi nhìn thấy chim bồ câu từng bước một đến gần mình. Chu Tử Thư không có nhiều lần chủ động tỏ ra yếu đuối, lúc này Ôn Khách Hành tựa hồ đứng ở trước mặt anh, vì anh ngăn cản hết thảy. Dù khoảng cách chỉ là một hai mảnh vải nhưng Ôn Khách Hành vẫn cảm thấy tự hào.

Có rất nhiều thứ ở Asian Super League này, không giống như Chinatown, nơi mà mỗi tấc không gian đều quý giá, kệ nào cũng muốn háo hức được ghé thăm nhau. Ở đây có rất nhiều nơi, đẩy xe có cảm giác như đang đi siêu thị ở Trung Quốc.

Chu Tử Thư cẩn thận suy nghĩ, Ôn Khách Hành gần như không bao giờ cho phép anh đi mua đồ, xem ra hôm nay việc này là có nguyên nhân. Ngoại trừ máy khoan nha khoa, tay anh chưa bao giờ chạm vào bất cứ thứ gì sắc bén, và Ôn Khách Hành rất vui khi được giữ nguyên trạng thái này.

Cuối cùng hôm nay cũng đi siêu thị, Chu Tử Thư gần như đã bỏ tất cả những gì mình nhìn thấy vào xe đẩy. Nếu không buông bỏ ba thứ này, Ôn Khách Hành sẽ không nói nữa.

"Sao vậy?" Chưa kể Chu Tử Thư rất hiểu Ôn Khách Hành, quá rõ ràng người đàn ông phía sau đang kìm nén điều mình muốn nói.

"Em nói này A Nhứ,có chắc anh muốn mua nhiều đồ như vậy không?." Ôn Khách Hành xấu hổ nhìn xe đẩy hàng chất thành núi.

"Ồ, anh muốn tất cả, được chứ?" Chu Tử Thư quay người lại, buồn cười nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành phía sau -"Tên ngốc này"-.

Được, tại sao không? Đôi khi Chu Tử Thư nghi ngờ nếu anh nói hắn muốn một vì sao và một mặt trăng, Ôn Khách Hành sẽ tìm cách lấy được cho anh.

Kết quả là Ôn Khách Hành tạm thời rơi vào trạng thái mơ hồ,bị mê hoặc dẫn đến việc A Nhứ mua nguyên liệu làm món lẩu cho hai người mà cứ như cho mười người.

Khi thanh toán hóa đơn, Ôn Khách Hành đã yêu cầu Chu Thử Tư lấy ví của mình mà không hề xấu hổ. Được rồi, Ôn Khách Hành có lẽ còn nhớ mật khẩu thẻ ngân hàng hiện tại của Chu Tử Thư tốt hơn mật khẩu của chính mình.

Sau khi rời khỏi siêu thị, ban đầu họ cũng định đi bộ về. Nhưng sau khi mang nhiều đồ như vậy, Ôn Khách Hành cầm từng túi và không muốn để A Nhứ cầm bất cứ túi nào. Nên Ôn Khách Hành vui vẻ gọi taxi.

Về đến nhà, Ôn Khách Hành còn giả vờ tức giận mắng A Nhứ, sao có thể mua nhiều đồ như vậy.

Ai biết vừa mở cửa liền là giọng nói rất lớn của A Tương: "Anh! Anh! Đám cưới vui vẻ!!"

Niềm hạnh phúc của cô bé này dường như có sức lan tỏa ra khắp thế giới.

Nhìn kỹ hơn, trong phòng không chỉ có A Tương mà còn có bố mẹ anh, Tần Hoài Chương và Tần Cửu Tiêu đến từ Trung Quốc, và Cảnh Bắc Uyên và Đại Vu bay từ Bắc Mỹ. Nhóm người đông đúc này nép mình trong căn hộ nhỏ đông đúc và sôi động của riêng họ. Giống như đang chen vào trái tim Ôn Khách Hành, ủi phẳng từng tấc vuông đó đến mức hoàn hảo.

"A Tương," Ôn Khách Hành ánh mắt ngạc nhiên và né tránh nhìn mọi người, "Sao em lại to mồm như vậy?" Vừa nói, cậu vừa muốn kéo tai A Tương.

A Tương đáng thương lại được anh trai Tử Thư cứu trong chớp mắt này:

"Anh đã nói với mọi người rồi."

Giọng nói dịu dàng của Chu Tử Thư từ phía sau truyền đến, anh nhìn khuôn mặt vừa đỏ vừa trắng của Ôn Khách Hành với vẻ buồn cười. "Đối với một sự kiện lớn như đám cưới, tất nhiên tất cả họ hàng, bạn bè hai bên gia đình đều phải có mặt. Tại sao lại muốn kết hôn bí mật? Sau này bí mật ly hôn có thuận tiện không?"

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành sợ rằng anh thậm chí không nghe thấy trong giọng nói của mình có bao nhiêu sự quyến rũ. Dù sao nhìn thấy Ôn gia nhìn nhau cười, Tần Hoài Chương nhướng mày.



Hai người đã lâu không gặp, mọi người tụ tập lại, ôm nhau chào hỏi. Hơn thế nữa, họ còn mang theo những món quà của riêng từng người để chúc phúc cho cặp đôi mới cưới.

Giống như cả thế giới đều biết rằng họ sinh ra để ở bên nhau.

Sau khi chào hỏi mọi người, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư liền đi chuẩn bị nguyên liệu cho buổi tối. Để chuẩn bị kỹ càng hơn, Ôn Khách Hành đi chuẩn bị nguyên liệu cho buổi tối, Chu Tử Thư chỉ giúp cậu mang những thứ anh mua từ siêu thị đến căn bếp mở của họ.

Thu dọn đồ đạc xong, Chu Tử Thư chuẩn bị đi uống rượu với Lão Tần và Bắc Uyên. Ôn Khách Hành bị bỏ lại một mình, đối mặt với một bàn nguyên liệu lớn.

"Chu tiên sinh, Anh không thấy có người đáng thương ở đây sao!." Ôn Khách Hành đáng thương nói, nhưng lại không khơi dậy được Chu Tử Thư đồng tình. Cậu không chỉ phải tự nấu ăn mà còn bị Chu Tử Thư vặn tay vì quá kiêu ngạo.

"Đừng có giả vờ Ôn thiện đại nhân, nếu không muốn anh đánh em lần nữa!" Đây là Chu Tử Thư trả lời Lão Ôn.

Nghe mà thấy vợ chồng mới cưới chẳng có gì ngọt ngào cả, toàn là những kiểu chỉ dẫn ép buộc. Nhưng bây giờ, sau khi kết hôn và gặp bố mẹ, Tử Thư cảm thấy tự tin và có thể thoải mái với chính mình như vậy.

Ôn Khách Hành, dù trong miệng có cảm thấy sai trái đến mấy, nhưng trong mắt lại vui vẻ như vậy.

Cuối cùng, Chu Tử Thư và mọi người vui vẻ, A Tương cảm thấy có lỗi với anh trai nên đến giúp chuẩn bị nguyên liệu.

Trong bữa tối, mọi người quây quần quanh nồi nước nóng lớn, nước lèo trong nồi sủi bọt từng chút một, người bên ngoài đang uống rượu trò chuyện. Tất cả dường như thật sống động.

Ăn xong, Chu Tử Thư thúc khuỷu tay Ôn Khách Hành, dùng ánh mắt ra hiệu. Ôn Khách Hành lập tức hiểu ý của anh, cầm ly rượu lên. "A Nhứ và tôi, chào tất cả mọi người." Những người trong phòng thậm chí còn đông hơn cả dịp Tết Nguyên đán, và họ bắt đầu cổ vũ và uống rượu.

Chu Tử Thư tuy thích uống rượu nhưng luôn uống có chừng mực, hơn nữa luôn uống từng ngụm nhỏ, không giống như Ôn Khách Hành uống từng ly một. Sau khi anh và Ôn Khách Hành bày tỏ lòng kính trọng với mọi người, bao gồm cả Ôn gia và Lão Tần, Chu Tử Thư càng uống chậm hơn. Cứ coi loại rượu này như một loại gia vị và uống nó trong khi mọi người cười vang.

Vì vậy, trong khi Chu Tử Thư chỉ cảm thấy hơi ngà ngà say thì Ôn Khách Hành đã hơi say rồi. Khuôn mặt xinh đẹp đó có chút ửng hồng sau khi uống rượu, trở nên sống động và tươi sáng. Kéo Tần Hoài Chương, hắn cũng không biết mình đang nói cái gì. Cha mẹ Ôn Khách Hành ở bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, chán ghét mà nở nụ cười.

Tần Hoài Chương tựa hồ nhớ tới cái gì, nói: "Ta nói hai người các ngươi cuối cùng cũng đã hiểu ra, hiện tại các ngươi không có việc gì, trong nước hoặc nước ngoài đều có thể kết hôn. Ta vốn là khuyên đồ đệ, nói hắn muốn ở lạiVương quốc Anh Để phát triển lâu dài, con có thể ở lại Vương quốc Anh từ cấp ba đến tiến sĩ, và con cũng có thể thay đổi nơi thường trú, nhưng đứa trẻ đó có ý tưởng riêng của mình và nhất quyết muốn đến California để trao đổi trong năm thứ nhất. Thằng pé nói nó muốn đi ngắm nhìn thế giới, nhưng người trẻ tuổi khí thế luôn tốt, cho dù rời đi nơi này hơn 180 ngày, cũng không đổi được mười năm thường trú.", một tia nghi ngờ chợt lóe lên trong lòng Ôn Khách Hành. Nhưng chẳng bao lâu, nó đã bị rượu và niềm hạnh phúc do mọi người mang đến cuốn trôi. Hơn nữa, A Nhứ của cậu đã nghe thấy và thẳng thắn như vậy, vậy tại sao cậu lại phải lo lắng? Dù thế nào đi nữa, từ hôm nay trở đi A Nhứ sẽ chính thức trở thành A Nhứ của hắn.

Những người cùng thế hệ còn lại không uống rượu mạnh như vậy. Nhưng bọn họ đều vui vẻ, A Tương còn chưa đủ tuổi uống rượu, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ phát điên. Bắc Uyên do Đại Vu quản lý, uống rượu một lúc, giống như Chu Tử Thư, hắn từ từ nếm rượu, không uống nhiều. Tuy nhiên, Cửu Tiêu mặc kệ mọi người, vui vẻ uống rượu, ôm lấy mọi người, bắt đầu nhớ lại cuộc sống trong khu nhà năm đó.

Bữa ăn này diễn ra rất lâu, khi hai người họ tiễn mọi người về thì đã rất muộn.

Chu Tử Thư đưa mọi người tới khách sạn bên kia sông sau, liền lên lầu chăm sóc Ôn Khách Hành. Hôm nay chú chó nhỏ đó uống nhiều thật.

Chu Tử Thư vừa về đến nhà liền bị Ôn Khách Hành đang ngồi trên sô pha ôm chặt. "A Nhứ, em cảm thấy rất hạnh phúc." Mặc dù Ôn Khách Hành đã uống quá nhiều nhưng trên khuôn mặt cậu vẫn nở một nụ cười khó cưỡng.

Chu Tử Thư thì chỉ nhẹ nhàng chạm vào đầu chú chó ngốc: "Trông em ngốc quá." Chu Tử Thư nhận xét.

Về phần Ôn Khách Hành, dù là say hay quá vui, khóe môi nhếch lên không bao giờ hạ xuống. "Hôm nay nghe Cửu Tiêu nhắc đến khu nhà chúng ta còn nhỏ, em vẫn nhớ cảnh anh chơi với em trong đó, lâu rồi em không về Trung Quốc, không biết khu nhà đó có thay đổi gì không."

Ôn Khách Hành nói, ôm Chu Tử Thư chặt hơn, cả khuôn mặt áp vào cái bụng ấm áp và xinh đẹp của Chu Tử Thư. "Chờ khoảng thời gian này trôi qua, chúng ta sẽ quay lại nhìn xem." Anh cùng con chó con của mình nói. Đôi mắt ngước lên nhìn Chu Tử Thư: "Anh có thể ở lại với em được không?"

"Được rồi" Giọng nói đó dường như còn trìu mến hơn cả bông hoa lê đi ngang qua hôm nay.

Nghiêng người như thế một lúc, Chu Tử Thư ôm Ôn Khách Hành say rượu về phòng ngủ, liền đặt Ôn Khách Hành xuống. Chu Tử Thư bị hắn kéo mạnh, ngã vào trong ngực hắn.

Trong chốc lát, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đều ngã xuống giường. Ôn Khách Hành hẳn là say rồi, ánh mắt có vẻ tươi trẻ mà bình thường không có. Tuy nhiên, dù không say nhưng Ôn Khách Hành lúc này đã nằm trên giường, nằm đối mặt với A Nhứ, ánh mắt nồng nàn của A Nhứ đã khiến Ôn Khách Hành say khướt.

"Ánh trăng đêm nay thật đẹp." Ôn Khách Hành vừa nói vừa vén tóc Chu Tử Thư ra khỏi mắt.



Ôn Khách Hành dường như đã nói điều này nhiều lần. Bọn họ đã nói điều đó khi còn học nội trú ở trường trung học và ngắm sao vào ban đêm, họ đã nói điều đó khi cùng nhau đi du lịch khắp Bắc Mỹ trong kỳ nghỉ hè năm thứ nhất, cả hai cũng đã nói điều đó khi cùng nhau đến Bắc Âu để ngắm cực quang như nghiên cứu sinh, cả hai đã nói điều đó khi cùng nhau lái xe lên vùng cao với tư cách là nghiên cứu sinh, hay vô số lần khác, vào những đêm bình thường, Ôn Khách Hành đã nói điều này vô số lần!!.

Lúc này, Chu Tử Thư chỉ nhìn Ôn Khách Hành, người mà anh từ nhỏ đã bảo vệ. Ánh đèn đêm ngoài phòng ngủ lại chiếu qua kính cửa sổ, mang vẻ dịu dàng đẹp nhất của đầu xuân.

Chu Tử Thư nghiêng người hôn lên môi Ôn Khách Hành.

"A Hành, chúc ngủ ngon." Chu Tử Thư khẽ nói.

Người trước mặt chính là người yêu của anh.

- ----- THE END ------

KẾT THÚC

Ánh trăng đêm nay thật đẹp

và anh yêu em

- Natsume Soseki.

- ---------

Ghi Chú:

(1) 四体不勤,五谷不分 /Sì tǐ bù qín, wǔgǔ bù fēn/: Tay chân chẳng siêng năng, lại chẳng phân biệt nổi ngũ cốc (chỉ những người lý thuyết suông không trực tiếp tham gia lao động sản xuất, thiếu kiến thức thực tế về sản xuất).

【Câu chuyện thành ngữ】四体不勤五谷不分-Tay chân chẳng siêng năng, lại chẳng phân biệt nổi ngũ cốc

Có một hôm, học trò Khổng Tử tên là Tử Lộ bị tụt lại phía sau khi đi xuyên qua một khu rừng. Đang lúc sốt ruột thì gặp một ông lão đang làm ruộng, thế là tiến đến hỏi: "Ông thấy Phu tử không?" Ông lão nhìn Tử Lộ, rồi trả lời không mấy thiện cảm: " Tay chân chẳng siêng năng, lại chẳng biết phân biệt ngũ cốc, còn nói là phu tử gì?" Tử Lộ liền cảm thấy mình đã quá thất lễ, cho nên để hai tay trước ngực, cung kính đứng qua một bên, mãi không nói thêm câu nào. Ông lão nông dân thấy Tử Lộ cũng là người đọc sách hiểu đạo lý, cho nên mời về nhà nghỉ đêm, buổi tối còn nồng hậu tiếp đãi, kêu cả hai con trai của mình ra bái kiến Tử Lộ. Ngày hôm sau, Tử Lộ đuổi kịp Khổng Tử, đem chuyện này thưa lại với thầy. Khổng Tử nói: "Đó là một vị ẩn sĩ vậy" rồi bảo Tử Lộ quay lại bái kiến ông lão.

(2) Lâu đài Voi- Elephant & Castle: Nằm Bên ngoài ga tàu điện ngầm và "Ngôi nhà Hannibal", gần các trạm xe buýt, là tác phẩm điêu khắc giàu trí tưởng tượng này liên quan đến cái tên khác thường của khu vực này ở phía nam London.